Jun 24, 2007

Điện thoại chiều




Dường như đã có một lần bạn gọi cho tôi, dường như vào buổi trưa, khi tôi ngủ dậy, bạn nói bạn là người mến mộ tôi, và đồng cảm với tôi đến kỳ lạ, đến mức phải nhấc điện thoại lên bước qua rào cản vì tôi là người… nổi tiếng. Tôi không nhớ mình đã trả lời thế nào, nhưng đồ rằng giọng tôi vẫn còn nhừa nhựa, ngái ngủ và nhát gừng. Dường như, bạn nói bạn có nhiều câu chuyện để kể cho tôi nghe, tôi viết. Điều đó làm tôi giận trong bụng, tôi cóc cần.

Và chiều nay bạn lại gọi cho tôi, một số máy điện thoại bàn với mã vùng xa lạ. Giọng bạn mỏng, phập phồng như một trái tim đau thoi thóp. Bạn không định nói gì hết, nhưng rồi bạn nói, về một giề lục bình bị quây nhốt, bị cầm tù trong cái lu nước chật hẹp, ghề lục bình bị vớt ra phơi khô, bạn chật chội và bạn đang chết lần hồi. Bạn nói về người chị đã điên loạn của mình, vì chị bị chính anh ruột bán trinh cho một người xa lạ, một người tốt khác thấu hiểu hoàn cảnh, đến với chị, họ đã có con cùng nhau, nhưng chị không yêu người đó, chị đổ vỡ, hụt hẫng, bức bối, dồn nén và cuối cùng, chị điên. Chị trở về nhà một mình, những cơn điên cũng không ngăn được chị nhớ con, chị ôm điện thoại và chị khóc. Bạn nói đó chỉ là một mảnh đời mà bạn biết, và quá nhiều những mảnh đời như vậy diễu hành qua quán cà phê của bạn, ngày ngày.

Mà, bạn không viết được, bạn cảm nhận, đau đớn và giằng xé, bạn muốn chia sẻ với đời nhưng bạn không thể thực hiện điều đó trên trang viết, nói như bạn, không phải ai cũng có tài. Bỗng dưng, giọng nói của bạn chậm dần, chậm dần, nghẹn đặc và bạn khóc òa. Vừa khóc vừa hỏi, khóc thế này thì có làm phiền tôi không. Tôi sững sờ, bảo bạn đừng khóc nữa, khóc làm gì, sao lại khóc chứ. Tôi làm xâu lại một chuỗi sự việc, lục bình bị phơi khô, cuộc đời người phụ nữ bị bán rẻ, tôi bỗng nghĩ, hay là…

Rồi tôi bảo bạn khóc đi, tôi cũng khóc hoài chớ gì, không có gì bất thường nếu người ta, nhất là phụ nữ, rơi nước mắt. Tôi sẽ giữ máy để cho bạn khóc, cũng không cần nói gì hết, bởi nếu vừa khóc vừa nói thì không đã, kinh nghiệm khóc của tôi, khóc phải ngằn ngặt, òa ra hết mình, khóc mà kìm nén thì khóc làm gì cho hao nước mắt. Chữ “đã” với tôi là sống cho đã, yêu cho đã, cười cho đã, và khóc cho đã. Ở đầu dây bên kia, bạn cũng biết bạn không khóc một mình. Dù gì, mấy ngày nay tôi cũng buồn…

Tôi cũng muốn gọi cho ai đó sau giấc trưa, bởi đó là khi tôi buồn nhất, trống rỗng, hoang mang, vô định nhất. Đúng là có một sự đồng cảm lạ lùng, tôi cũng muốn gọi cho một người xa xôi, người không biết tôi là ai để nói rằng tôi đang chán, cũng có thể tôi khóc, không chừng. Và cuộc điện thoại chiều cho những giọt nước mắt gặp nhau, dù niềm đau không gặp được niềm đau. Thì có sao.

Tối qua, tôi tranh cãi với một người bạn mình, tôi nói văn chương không đẹp, văn chương chưa bao giờ là thứ gì đó đẹp đẽ, bởi khối tổn thương mà nó mang đến cho tôi quá lớn, quá khủng khiếp. Lòng tôi luôn băm nát ba bảy nỗi đau cùng lúc, và những vết thương khác luôn xuất hiện khi vết thương cũ chưa lành. Văn chương không có chi là đẹp, và tôi trả thù bằng cách đổi văn lấy tiền. A ha, cao đẹp gì, mi chỉ đáng giá mấy trăm ngàn nhuận bút thôi.

Một tối xa xôi, trên lối bậc thang lên xuống ở Si Ma Cai xa xôi, nhìn phố đìu hiu, người đồng nghiệp tôi đã nói rằng, anh mệt mỏi lắm rồi. Văn chương với anh là sự vô vọng, nó không có đích, không có đỉnh, không có những ánh đèn soi rọi trên con đường anh đi. Anh hơn năm mươi tuổi rồi. Anh sẽ chết để lại những trang viết làng nhàng, nhạt nhẻo, không ai nhớ.

Tôi cũng vậy, dù tôi ba mươi tuổi lẻ, tôi vẫn thấy mình đang chết, một cái chết từ từ, trống rỗng, và vô vị. Cái gì đã làm tôi, anh bạn tôi trở nên như vậy, không phải là văn chương sao ?

Và cuộc điện thoại chiều nay đã xáo động buổi chiều nay. Tôi nhận thấy nước mắt mình không chỉ khóc cho những ngày buồn vô tận vừa qua, mà khóc cho văn chương tôi vừa cựa quẫy đòi sống lại. Những mảnh đời, giống như những linh hồn không siêu thoát đang giết lần mòn cuộc sống của bạn, tôi phải viết, sẽ viết, và bạn nhiều cơ may sẽ lành những vết thương.

Còn tôi, thêm hàng ngàn vết đau nữa cũng chẳng sao.




6 comments:

  1. Anonymous6/24/2007

    T oi,
    Vi "không phải ai cũng có tài"
    nen
    "tôi phải viết, sẽ viết, và bạn nhiều cơ may sẽ lành những vết thương..."

    ReplyDelete
  2. Anonymous6/24/2007

    T oi,
    Neu co "thêm hàng ngàn vết đau nữa"
    thi cu nghi la se co " thêm hàng ngàn" nguoi "sau chung" voi T.

    ReplyDelete
  3. Anonymous6/24/2007

    Troi, toi yeu van lam, muon viet qua troi ma khong biet viet cai gi. Co the toi may man qua nen cho du cung hoi ngheo ngheo nhung chua bao gio cam thay nam ba noi kho cung mot luc nhu Tu.

    ReplyDelete
  4. Chuc mung ban khong viet van. Xin thanh that chuc mung.

    ReplyDelete
  5. và cai luc toi roi nuoc mat, "hang ngan nguoi "sau chung" voi toi dang lam gi ? Ai dua cho toi cai khan, ai cho toi muon cai vai de toi giau mat vo do khoc cho... da doi ? Khong ai ca. va bi kich cua nguoi viet van la vay, tuong nhu co tat ca nhung khong co gi ca, tuong nhu song am ap nhung thuc ra rat co don.

    ReplyDelete
  6. Nhung nhung cai comments nay cung qua de thuong. Xin cam on. Khong co khan, khong co vai, co vai dong de lai cua cac ban cung do buon. Boi toi chi co the chon co hay khong co nhung dong nay, khong co lua chon khac.
    Cam ta nhung tam long !

    ReplyDelete