Jun 25, 2007

Rất người…



Tin nhắn của người bạn, có lẽ thấy chuyện viết lách của mình bị bỏ bê quá :
“Có lẽ tôi có thể truyền lại kinh nghiệm này (có tính chất...khoa học kinh tế trong đó!): cố tránh những gì không thê hàn gắn được, "làm lại" được...
Mặt khác, 20-30 năm nữa, sẽ nhớ lại những ngày này và sẽ cảm thấy ấm áp, yêu thương (chính đời mình, hiu hắt)...”

Thì em có nói em hối hận đâu, mỗi một quãng đời, khi em nghĩ về nó, đều thấy nó… khùng theo một kiểu. Khùng đến nỗi mình phải mắc cỡ khi nhớ đến. Nhưng không bao giờ em hối hận, đại ca à. Vì có cái để nhớ, để mỉm cười, để đau nhói một chút còn đỡ hơn là không có gì để nhớ, trơn tuột.

Hình như em nói về vấn đề này đã 108 lần rồi. Vì sợ mình chết, nên em rêu rao chuyện buồn của mình hơi bị nhiều. Xin lỗi những ai vào cái blog này và đi ra, thấy toàn những chuyện tầm phào.

Thông cảm, em đang sống rất người. Sau đây, có một robot mang tên NNT.

2 comments:

  1. Anonymous6/25/2007

    Toi dang o My~, nhung toi da doc rat nhieu truyen cua Tu viet. Toi cung rat thich truyen cay Sau va nui lo Tu moi viet gan day, doc ke' tren trang cua ong Tran Huu Dung vi chua co biet blog cua Tu. Tu la mot nha van co tai (ma khong co tat). Hihihi. Dung buon neu Tu co cam tuong bi nguoi ta ghet. Gioi thi` bi ghet. Do thi` bi khinh. Co la nha van thi do la nghe^` ma` có the cung la nghie^.p. Troi sinh con chim de no bay va ho't. Co la nha van thi chi co the viet ma thoi. Ngo`i viet co suc manh rat lon. Co phai du`ng cai suc manh do cho dun'g cho^~. Troi cho Tu cai tai viet van. Dung bo? phi' no'. Cung khong nen buon va` cha'n na?n. Nguoi ghen tai cua Tu ca`ng khoa'i chi' hon.

    ReplyDelete