Jan 18, 2008

Bản năng của bức tường

Cây cầu và bức tường
Tạp văn


Có lần vào vườn chị Lý Lan chơi, thấy có cái cửa nhỏ với dòng chữ cũng nhỏ, đầy bí ẩn, tự hỏi, không biết sau cánh cửa đó có gì. Bèn đẩy cửa bước vào, lại mở thêm vài cánh cửa nữa, hiện ra mảnh đất của… mình.

Thấy hết hồn, việc mình sở hữu một cái gì đó quá dễ dàng, không tốn tí mồ hôi công sức nào làm mình hơi sợ. Giống như đi ngang qua ai đó, mình cười một cái, người ta ngoắc lại, cho… năm triệu đồng, chắc chắn có âm mưu gì đằng sau. Đó là cảm giác của mình đứng trước mảnh đất hoang sơ trên mạng. Tiền có thể không lấy (theo cái cách lãng nhách vậy), nhưng mảnh đất này, ta thử cất một cái nhà kỷ niệm cho thằng Bạn Nhỏ xem sao.

Nhà - Blog tuềnh toàng, không cửa, gió đòng đưa mấy tấm ảnh của bạn hồi nhỏ xíu. Mình xây rào chung quanh để giữ đồ đạc trong nhà cho... chắc. Bỗng dưng nhớ cái câu ghi trong sổ tay “Con người rất dễ cô đơn bởi họ thường chỉ lo xây tường chứ không lo xây những nhịp cầu” (ANONYMOUS).

Mình bắc thêm cây cầu vượt lên những mảng tường cao lạnh lẻo. Nhưng vì xây tường thành thói quen, bắc cầu là việc mình hoàn toàn không có khả năng và kinh nghiệm. Mình chắp vá một cách lắt lẻo và tạm bợ. Rồi một chiều ngồi ở thảo bạt trên không gian mạng câu cá, dòm bông súng buồn hiu thì ai đó ghé qua, ai đó kêu lên, tôi tìm thấy bạn rồi, bạn ơi là bạn ơi, sao cất nhà chỗ hẻo lánh vầy.

Mình rưng rưng xao động. Bắc cầu, ừ, ta cũng làm được đó chớ. Mình nhớ cái năm mười bốn tuổi, ba dẫn đi Đà Lạt lần đầu, vô chợ chơi, vì đông người mình phải buông tay ba ra, khi nắm lại thì nắm tay… người khác, vì cái tay áo khoác trong tầm mắt mình cũng màu đen thui giống hệt của ba. Mình nhớ, người đàn ông đó đã để mình cầm tay đến mười mấy bước chân mới xô ra, ông cũng sợ. Tự dưng có con bé con âu yếm nắm tay là một việc ông hoàn toàn bất ngờ. Những năm sau này, mình luôn tự hỏi, tại sao ông lại để mình cầm tay đi xa vậy ? Ông cũng thèm một bàn tay ? Hay ông bối rối đến mức gần như dại đi, không biết phải xử trí thế nào trước một cử chỉ yêu thương mà ông chưa bao giờ nhận được từ một người xa lạ ?

Và trong buổi chiều ai đó lột dép đi qua cây cầu khỉ, mình nhớ người đàn ông ở chợ Đà Lạt năm nào. Như thể mình chính là ông, bối rối, ngơ ngẩn và choáng váng. Muốn bỏ chạy trốn sau những bức tường.

Những lần bỏ nhà trống đi chơi, lúc quay về, ai đó ghi lại trên vách mấy dòng, “ghé qua hoài không thấy bạn đâu. Buồn muốn chết”. Mình hết hồn, cả từ giã mình cũng không biết làm. Đáng lẽ phải nói, tui đi xóm tí, chừng năm bảy bữa về, thì khỏi mắc công mọi người phải run rẩy đi qua cây cầu, ngó nhà cửa vắng hoe rồi thất vọng lặn lội trở ra. Ba mươi năm “độc lai độc vãng”, đắp hết bức tường này tới bức tường khác, mình không biết một nhịp cầu cũng có thể là một lời tạm biệt nhau.

Mình thường bước lên cầu của bè bạn để coi họ xây làm sao, bẳng loại tình cảm gì mà khi ở đó, bước vào căn nhà hay khu vườn đó, nó dễ chịu và ấm áp đến vậy. Mình học bắc cầu. Có lần, mình chào bằng những dòng ngượng ngập, tui đi mai mốt tui về. Suốt chuyến đi nhớ hai chốn về, một thật và một ảo, chân cứ bước ngập ngừng. Những chờ đợi, hứa hẹn sao mà trĩu nặng. Chuyến sau không thèm viết câu nào, theo kiểu Nam Bộ ngang phè, thấy vắng là biết đi rồi, từ giã làm gì cho… mỏi. Hay là lúc buồn tình, lúc ngổn ngang, muốn chia sẻ chút cô đơn, bèn tình tang với chốn ảo, cái cảm giác đây – là – nhà – mình thật quá, khiến mình trải lòng, đi xa quá. Sực tỉnh thì đang đứng giữa lằn tên mũi đạn người thiên hạ, bỗng nhớ những bức tường mà mình đã rời đi.

Xây và giữ một ngôi nhà trên mạng không khó, nhưng làm sao để nó có sinh khí ấm áp, sống động cần có bản năng chia sẻ. Mình thì lạc mất rồi. Nên cây cầu của mình có thể mãi mãi lắt lẻo và tạm bợ như vậy. Để khi lên cơn thất thường, mình… rút ván cho… dễ. Ngó bạn bè bật đèn trên mạng, bữa vui thấy chòm xóm đông đúc rộn ràng, đỡ cô đơn quá, vui thêm vì biết bạn vẫn còn… thở. Bữa buồn sập cửa kín mít, để khỏi thấy đèn xanh ai chớp chớp mà người thì xa lắc tận phương trời, ngón tay họ ra sao mình cũng không biết và nếu đã từng nắm lấy thì cũng quên rồi. Rút ván sao mà dễ.

Cô đơn sao mà dễ. Xây tường sao mà dễ. Rúc vào chính mình sao mà dễ. Sống chỉ cho mình sao mà dễ. Nhưng không dễ chút nào để quên lãng những bàn tay dịu dàng đã ấm trong tay mình, mà trong một phút bối rối, mình đã hắt ra. Và những ngọn đèn thao thức lúc khuya xa…

Có kẻ ngập ngừng thả tấm ván bắc lại nhịp cầu.

2 comments:

  1. Anonymous1/23/2008

    Hay quá!
    Cảm ơn Tư.

    ReplyDelete
  2. Anonymous1/30/2008

    dõi theo từng nhịp cầu của chị!

    ReplyDelete