Jul 8, 2008

Xin lỗi tôi đã để Em chết

Làm bài test về trầm uất trên báo Tuổi Trẻ thấy mình bị 11 điểm, rớt vô cột điểm này bác sỹ khuyên “bạn cần đến thầy thuốc càng sớm càng tốt…”. Có hai chuyện cần suy nghĩ, thứ nhất ngồi mà kể lể nói qua nói lại với bác sỹ lâu quá sợ… mệt, thứ hai, những triệu chứng này cũng không phải mới mẻ gì, mình sống chung với chúng quá lâu rồi, lâu đến mức mình tưởng cái tính mình như vậy, thí dụ như “đánh mất niềm tin vào điều cao quý như chân lý, công bằng…”, ví dụ như “ghét cay ghét đắng tiếng động ồn ào…”

Những cơn trầm uất, như nước lũ, hàng chục năm trời chưa bao giờ rút xuống khỏi thắt lưng. Nước vẫn vờn quanh đó. Gặp một hai chuyện tào lao không đâu, bỗng thấy nước dâng tới cổ. vậy là phải bơi ráo riết, chứ để lút đầu thì… ngộp thở lắm. Hụp hửi, vẫy vùng, nhớ cái tập phim hôm qua đang khúc gay cấn, nhớ mấy cái đĩa nhạc bạn gửi chưa nghe, nhớ là còn mấy thằng bạn cũng dễ thương, nhớ là chị dâu rủ chủ nhật này vô nhà ăn bánh xèo rau dại, nhớ thằng nhỏ chưa làm hồ sơ vào lớp 1… Rồi mấy đứa ghét mình nữa, tụi nó chắc sẽ mở tiệc ăn mừng linh đình, nếu mình chìm xuống… Nghĩ vậy, nên lội lội và lội. Lội hoài rồi thì nước rút dần xuống thắt lưng.

Từ nước dâng, chưa bao giờ thấy bờ. Hoặc vả nó không có bờ. Hoặc ông bác sỹ là bờ mà mình ngại lội tới. Nhưng sống chung với trầm uất, với nỗi buồn hóa ra cũng hay. Còn hơn đang vui tươi nhí nhảnh bỗng thấy thất vọng ai đó, lăn đùng ra chết với trái tim đau. Không có sức đề kháng, chẳng có tí kinh nghiệm nào “xử lý đau thương”. Mình thì đối mặt với nó từng giây từng phút, như tập ăn cay, cứ từ từ dầm thêm ớt, dần dần thì cay xè cay xé cũng chịu được. Nó không có cú sốc, hoặc trái ớt đầu tiên là một cú sốc nhưng vì biết sẽ còn dầm trái thứ hai nên mình lướt nhanh qua cú sốc đó. Nỗi buồn, sự thất vọng cũng vậy, thấy vụ này ghê gớm nhưng biết đâu ngày mai còn gặp chuyện dễ sợ hơn.

Đứa trẻ con nhà nghèo lăn lóc đất cát vậy mà mạnh dạn, ít đau bệnh. Mình nghĩ vậy nên không lo khi nước vẫn ngập nửa người. Mình nói về cái chết, viết về cái chết thì cũng thản nhiên và cân bằng như khi viết về sự sống. Mà nhiều lúc còn mắc cười, viết xong, nghĩ thí dụ mình có chết thiệt, thì mấy ông bạn mình thế nào cũng gào lên, “cô ấy có lẽ đã dự cảm được cái chết của mình, nên đã viết như thế này thế này…”.

Viết về cái chết cũng là điều bình thường, như người ta viết về tình yêu, tình bạn, thất nghiệp, sex, con chó con… Trân trọng cái chết nên mình mới sống hoài, bởi chết dễ thương lắm, không nên vì những chuyện lãng nhách, vì những người dưng mà làm chết… mất mặt. Hì.

Ngày nào cũng làm bài tập với ông già trầm uất. Giờ thì nước đến đâu lội cũng được, lội như bản năng, muốn hay không cũng làm lủm bủm chút, có những lúc chẳng muốn lội, nhưng người vẫn phình lên. Má nói hễ người ta biết lội thì ngộ vậy.

Thì cứ vờn quanh thắt lưng đi, nước. Mình không ngán đâu mà.

13 comments:

  1. Vấn đề là ... phải cố mà vui cưng ơi. Chịu đựng mệt lắm. Tìm lá cây ngọn cỏ gì đó cũng được , miễn là thấy vui trong đó.
    Cố lên cưng !

    ReplyDelete
  2. Trong cô đơn ta tìm thấy niềm vui tuyệt đỉnh của cái gọi là ta mà không phải là ta. Tận cùng của dấu chấm hết trong cõi vô tận là cái vừa có vừa không :). (Ai đó nói, em chỉ ghi lại :D)

    ReplyDelete
  3. "Má nói hễ người ta biết lội thì ngộ vậy." :
    1/ ánh sáng không đi theo đường ngắn nhất, nó đi theo đường nhanh nhất
    2/ nước không đi theo đường ngắn nhất cũng như đường nhanh nhất , nó theo đường dễ nhất, tức là mất ít sức nhất

    ReplyDelete
  4. Anonymous7/08/2008

    "Nhiệm vụ" của em là phải... trần uất để cống hiến cho độc giả những câu chuyện hay! Hihi..
    Chị Tuyền

    ReplyDelete
  5. Anonymous7/08/2008

    trầm uất. Gõ nhầm!

    ReplyDelete
  6. Anonymous7/08/2008

    biết vậy, nhưng vẫn nhớ những lúc khi chưa quen với trầm uất(chưa biết lội), một chút cũng làm mình đau, lúc đó sao mà...
    Giờ miễn nhiễm rồi, biết lội rồi. coi thường trầm uất rồi, tưởng buốn nhưng thật ra không buồn, tưởng vui nhưng thật ra không vui..
    Tui củng có cảm tưởng vậy đó, không biết có giống Tư nghĩ không..
    Sorry phải nặc danh..

    ReplyDelete
  7. Anonymous7/08/2008

    Tất cả là thói quen mà thôi.

    ReplyDelete
  8. Hoặc giả ...thay vì Hoặc vả ...Tư ơi.

    ReplyDelete
  9. Anonymous7/09/2008

    Đọc những dòng này chị làm tui buồn hơn cả cái truyện "Gió lẻ" hôm qua...chẳng biết tại sao?!

    TK.

    ReplyDelete
  10. Anonymous7/09/2008

    tôi hiểu dược những gì Tư viết vì mãi đến năm 2005 tôi mới biết mình đã bị trầm uất đâu khoảng 77 -78 gì đó.Bây giờ lì đòn rồi,tuy rất dễ ngộp nước trở lại mỗi khi chẳng hạn như đọc văn của Tư (đùa thôi).

    ReplyDelete
  11. Anonymous7/09/2008

    Hi vọng những nỗi buồn, trầm uất chị Tư mang hết vào đây, để trong đời thường luôn là một người vui vẻ, hay cười.

    TK

    ReplyDelete
  12. Anonymous7/10/2008

    Chào Tư (xin phép cho em gọi vậy).
    Lâu lâu em không đọc truyện của Tư nữa, thật ra là ko dám, vì mỗi lần đọc là mỗi lần khóc quá chừng chừng. Tư viết về phụ nữ hay quá, đọc mà thấy thương, thương người, thương mình...
    Em đọc Tư không nhiều, vì để dành đọc lần lần, mỗi lần chỉ đọc một truyện thôi, mà mỗi truyện thì đọc đi đọc lại cho "thấm".
    Thích nhất Biển người mênh mông và Dòng nhớ, thấy có đôi chút mình ở trong đó, em không khá về khoản viết lách, đọc giống như được trải lòng ra vậy.
    Chúc Tư luôn khỏe nha, và luôn cân bằng như vậy, để luôn cười.
    B.

    ReplyDelete
  13. Anonymous7/11/2008

    chị Tư ơi cố lên chị ơi! vui sống đi chị ơi! em bị bịnh gần chết mà lâu lâu vẫn phải tự...thọc lét cho mình vui nè! hihi!!!! tự tin lên chị!

    ReplyDelete