Nov 19, 2008

Dọn nhà...


Nhà Nhảm Thê thảm bên kia tui để mất chìa khóa, đành bỏ hoang luôn. Thấy có gì dọn được thì dọn qua đây.

Khúc hát rời Nho Quế

Sông chiều
nhiều nắng mỏng
giang hồ ngồi nhớ mênh mông quê nhà...
*
Cầu nát
tôi bên bờ ngơ ngác
lòng đục nghẹn ngào trước nước quá trong
Lũ trẻ chăn dê thản nhiên qua sông
*
Em vớt củi giữa dòng,
Váy em ướt đẫm
Phơi củi dưới nắng,
Váy lay gió rồi khô,
Em hong phận người thương khó bằng gì ?
*
Tôi lẻ bảy ngày ngồi đây muốn khóc
Sông chảy một mình với đá, buồn không ?


Đông


Tôi về mùa vẫn đông
Vẫn bếp lửa bên đường tươi khói
củ khoai rúc trong tro nóng hổi,
nụ cười người lạ cháy xòe trên môi

Đứa trẻ giương nạng thun bắn vào đá núi
Nước mũi như tuôn từ mùa trước, chảy ròng
Em gái má hồng vẫn giấu tay vào túi áo
(Em sợ người nắm lấy, hay vì tay nhiều vết sẹo, giống như tôi)

Mùa vẫn đông, gió lẻ đầm đìa
Mặt cóng dại đi như không phải của mình, thân thể không của mình
những ý nghĩ cũng mụ mị dần
(có phải cái chết cũng gần giống vậy ?!)

May nỗi nhớ còn cựa quậy nhói ran
những người cũ đã cùng tôi mùa cũ
qua mấy lối nhỏ co ro,
không nhặt được dấu chân nào

Mùa vẫn đông
bên bếp lửa hồng
tôi và tôi năm trước…


Thềm vắng


Lâu rồi không về ngồi nơi thềm nhà
Để nhìn ba má già

Thềm cũ
hai ngàn chiều con với má ngồi bó rau,
tay chúng ta héo rã vì dầm chan trong nước
trăm buổi xế chị với em ngồi sàng gạo,
bụi cám bay xiên bạc trắng đuôi mày

Thềm xưa
bữa cơm trưa món ăn nào cũng mặn quắt,
đũa vấp trên miệng chén khô
ba nghẹn nhìn nắng chảy thành sông
lúa cháy rát trên đồng

Bốn ngàn trưa con nằm co bên thềm như con chó nhỏ
ngủ và mơ giấc của riêng mình,
những chiêm bao bị cơn thèm ăn ngấu vào quay quắt
con chưa bao giờ kể ai nghe
sợ lời hồn nhiên như mũi tên
xiên qua những người thân, chảy máu không ngừng

Lâu rồi không về ngồi nơi thềm nhà
Để thương ba má già…


Lễ hội


Dằng dặc đoàn người đi về phía bờ sông
Đám hát rất đông, người ta nói
Lúc nhúc đoàn người đi lên cánh đồng
Hội diều rợp nắng, người ta nói.

Những lời hứa không mang theo dấu hỏi,
Nhiều mật, hoa, và lắm nụ cười
tôi cả tin chảy cùng người ngơ ngác
Vắt tim mình pha sắc những cuộc vui

Đứng giữa đường nhìn người xuôi ngược
Đứng giữa đường nhìn người lướt thướt
Đứng giữa đường nhìn người lũ lượt
Đi phía nào cũng không đến được người.

Lời hứa nào nhiều mật và hoa…
Khiến một chiều giữa đường quen, tôi lạc.



Chấm


Tôi muốn câu hát này ngân nga mãi, bộ phim này sẽ còn tập tiếp theo, người thở không ngừng, hoa bìm bìm biếc hoài trên môi nắng, tu hú không bao giờ bặt tiếng sau vườn,

phía chân trời không có chân trời, thu miệt mài nhỏ lá, tim trăm năm run rẩy, đi hết kiếp này chưa hết dòng sông, thương vô tận nhìn không thấu, chút tình chẳng bạc từng nấc lòng, vĩnh viễn tôi và vĩnh viễn người,

em không bao giờ biết siết nghẹt tôi bằng dấu hỏi khô cong như một cái ngóeo tay thề, “mãi mãi là bao lâu ?”

nghẹn câu rồi

tôi đành phải chấm thôi.

Sao đôi lúc mực rơi như đạn xé ?!!!


Hỏi đường

Những ngày lang thang trên đất lạ, với tấm bản đồ rách rã, đôi khi tôi phải dừng lại hỏi đường
ông ơi, lối đi này dẫn tới đâu, cháu muốn tới những thung sâu
những bãi cỏ buổi sáng từng là chợ, họ bán mấy rau và tặng mấy hẹn hò
ông già im lặng và ngón tay gầy quắt, vẽ cho tôi một con đường

Những ngày hoang mang trên đất lạ, một mình, tôi hỏi những em bé gầy gò, lem luốc
em ơi, đi lối nào tôi sẽ đến đỉnh ngọn núi kia, để nhìn dòng sông kẽ một nét mày nơi đáy vực. Những em bé ngó nhau, lời ngọng ngịu trên môi vạch cho tôi một con đường.

Những ngày phiêu lưu trên đất lạ, với mình, tôi hỏi những cô gái tỉa bắp bên đường, chị ơi ngã nào thì tới cánh đồng, bầy dê nhỏ vùi mặt vào cỏ rối, bên lối đi nhiều hoa dại, lúa xỏ mầm qua đất, xanh non. Những cô gái gạt mồ hôi, ánh mắt cười lung linh trao cho tôi một con đường.

Những ngày rong ruỗi trên đất lạ, chỉ mình, tôi một lần ngẩn ngơ hỏi con đường, lối nào sẽ dẫn đến người. Đường im lặng đi lên đồi mải miết, người ngốc ơi, chỉ cần dừng chân lại, sẽ thấy người.


Sáng chủ nhật


Không ai bật đèn trên mạng,
ở một chỗ xa xôi nào đó,
không ai ngồi với tôi trong buổi nắng nghiêng này,
bạn vẫn còn ngủ say sau một đêm say.

mình tôi mình tôi riêng tôi riêng tôi,
thênh thang lầm lũi…
thèm cùng người nhìn tách trà thoi thóp khói,
nghe chút ngọt mụ mị mềm đầu lưỡi, nơi đắng chát đã từng qua.
người im lặng và tôi im lặng,
trong bóng lá rơi và vết ngày trôi

đời cũng trôi xuôi. Về phía nắng xanh
phía ngày không tôi.
vì say, quên, vì những công việc vội,
hay trên con đường rong ruỗi tôi cắn môi hát khúc nhớ nhà...

người vẫn run run ấm trà run run,
chắt khan từng giọt rời
chờ đợi,
như một thói quen của sáng chủ nhật đã vĩnh viễn mất rồi.

Bánh xe chẳng lăn về phía nhau
Bởi nỗi sợ không lời...


Về quê...


Thằng bạn tôi, thằng bạn bụi bậm, thằng bạn giang hồ của tôi về nhà.
Tôi không biết nhà nó ở đâu, nghe nói có một ngọn đèo, có cây, có cỏ, có khói tỏa lên từ
những mái nhà dưới thung.
Đứa tinh quái, nhiều ý tưởng mới lạ, nhưng nói về quê mình thì cũng chỉ ba từ “đẹp mà buồn”.
Giống cái cách người đời khi kể về quê của họ.
Ở quê nó có một bầy em nhỏ. Đứa ngoan đứa không ngoan. Về quê là nghe mẹ trách ba ba trách mẹ, em này méc em kia. Ngơ ngác xử phân mà đằng nào đúng cũng xốn xang.
Về quê thấy có bầy dê mới, góc cột thêm một ổ mối, cây ổi vườn sau bị gãy mất nhánh rồi. Không có vẻ gì chờ đợi người lang bạt.
Chái sau nhà đã lợp thêm mà không đợi.
Cỏ trên đồi không đợi, mịt mùng xanh.
Hoa bên rào không đợi, đã nở, cũng vừa xong nát rữa
Láng giềng không đợi, đi mua rượu cho chồng, chân rối vào chân. Tay níu chặt cái chai và chiếc nón loay hoay nửa như giấu đôi má rám nửa muốn che vồng ngực chảy não nề. bên xóm có người về…
Trẻ con không đợi, cứ lũ lượt ra đời, khóc rạn cả một vạt chiều lơi nắng.
Chỉ mẹ đợi bạn về để nói : “ba mầy lúc này suốt ngày say…”
Chỉ ba đợi bạn về để nói : “mẹ mầy đã cạn tình yêu…”
Chỉ những đứa em đợi bạn về để khoe vết chém còn mới trên vai, "Thù này quyết trả...”
Đứa em gái níu tay anh thầm thì, “anh ơi, môi chạm vào môi thì có con không ?”
Bạn tôi mỉm cười.
Cỏ trên đồi đã từng qua mùa cháy.
Xanh xanh.


Bão đã từng…


những nhớ thương, chờ đợi, tủi buồn,
bỗng một ngày em không nhốt được,
tan chảy từ khối ngày đông đặc,
chúng chực tràn ràn rụa phía anh

Từng chữ từng chữ tuôn trên những ngón tay
chữ mặn và trong,
chữ xót ròng ròng
em không sao dừng lại được
anh sẽ ướt

anh sẽ ướt. Em sợ anh sẽ ướt
khoét một vết sâu, em dẫn nhớ chảy vào
mỗi thư nháp là một dấu đau
một vũng chữ anh không bao giờ nhìn thấy

Mỗi thư nháp là một cơn bão
Đã từng…


Trước giờ bay


Bạn say, bước rối vào bước, lời rối vào lời,
hành lý cũng rối bời túi to túi nhỏ,
cùng với vết thương còn đang rướm máu sau cú ngã trên đường
Tạm biệt nhau, tôi hôn vào chỗ đau
Ôm choàng lấy bạn một lần rồi lần nữa

Miệng bảo sẽ còn gặp và sẽ gặp,
Hy vọng ngăn dòng nước mắt,
Lời hẹn chát trên môi như nhai bã chuối non,
rịt lại nỗi buồn

đành vậy, bạn đi
Sài Gòn mưa cơn mưa cuối,
Gió thổi ướt trò đùa le lói,
vừa mới cháy lên kịp tắt mau,
dại dột lời yêu và một nụ hôn đầu
(đã từng được chôn sâu. Giờ thì sâu hơn nữa)

Hành trang bạn đã trĩu lắm rồi, chân bạn liêu xiêu
Tôi không nỡ nào…
Đành vậy, bạn đi…

11 comments:

  1. Thơ chị trông hệt như văn của chị. Đọc chẳng hiểu gì, mà vẫn nhói vào lòng!

    ReplyDelete
  2. Anonymous11/21/2008

    Ặc, cái entry "Người ra đi đầu không ngoảnh lại" đã xoá đâu mất rồi?

    Có một số bình luận hay như thế mà lại xoá đi mất :D

    "Trong truyện này NNT đã "rộng rãi" với người đàn ông quá! (Mà phân lớn truyện của NNT đều cho người đàn ông có mô-típ kiểu này). Nhiều lúc, chính văn học đã làm hư người đàn ông Việt Nam. Và, phải chăng, chính vì thế mà người đàn ông VN giờ đây ngày càng xuống cấp thê thảm đến mức báo động rằng trong tương lai không xa, họ sẽ khônglấy được vợ Việt Nam!" by Ẩn danh

    "Hình như em biết cậu Bằng" by Thuyền nan.

    ReplyDelete
  3. Anonymous11/21/2008

    Xin lỗi, còn một số comment nữa:

    "Chị Tư viết càng ngày càng hay" by Ẩn danh

    "Hay nhất Việt Nam! Em không hiểu tại sao người ta không trao giải Nobel Văn học Việt Nam cho chị nhỉ?Cố gắng lên, lần sau rinh Nobel thế giới lun!" by Ẩn danh

    "Cô Tư ơi , sao nhân vật của cô cứ hay bước vào đời một cách lơ đãng đến vậy . Có khi nào cô Tư cũng vậy không há ?" by Boo bong

    ReplyDelete
  4. Anonymous11/21/2008

    Em hổng biết còm đâu nên còm đại dzô đây. Chèn ơi! Truyện viết cho báo Tết gì mà buồn thỉu buồn thiu dzậy chị. Chắc là viết cho gió chướng mà tác giả ghi lộn quá à ;)

    ReplyDelete
  5. Anonymous11/25/2008

    Vòng tay, vòng tay, ôm chầm ấm áp
    Bạn đi, bạn đành đi,...
    Mắt không dõi nhìn
    Chờ một ngày mai xa xôi

    "Đã từng được chôn sâu.Giờ thì sâu hơn nữa"

    Tôi quay lưng
    Tôi không nỡ không
    Bạn không đành không
    Rồi thì, bạn cũng đi

    ReplyDelete
  6. Anonymous11/25/2008

    hihi, cai vu nay hoi ac... ban may cung phai ghe ngang 01 chut vi so mat phan.

    ReplyDelete
  7. Anonymous11/27/2008

    Chào chị Sầu Riêng, xin lỗi vì đã lỡ tay post cái comment đầy những lời "yêu" đó, vì vốn là em cắt nó từ 1 cái văn bản rất là riêng tư của mình paste qua đây, đang loay hoay tính gọt đẽo lại 1 chút thì lỡ tay post và không biết làm sao gỡ xuống... Thật tình thấy nó không thích hợp với không gian này và cũng hiểu vì sao chị gỡ nó đi. Một lần nữa xin lỗi chị. Mai mốt em sẽ chỉnh sửa offline trước khi paste nó vào cái ô "chuột sa gà chết" này. Chúc chị vui. :">

    ReplyDelete
  8. À, nếu bạn là "Giáo dục Việt Nam" thì bạn đã hiểu lầm rồi. Vì bài đấy tôi viết cho báo tết, tạm thời phải giấu đi nên còm của bạn cũng bị... giấu theo. Chừng tháng nữa tôi mới khoe bài đó ra được. Chúc bạn nhẹ nhàng !

    ReplyDelete
  9. Anonymous11/27/2008

    Rất nhẹ nhàng Tư ạ, trừ một cái bi kịch là lỡ cầm chị lên rồi mấy ngày trời quăng hết bài vở qua một bên, trong khi một tháng nữa là em thi học kỳ T_T. Chị quả là một nỗ ám ảnh dai dẳng, không dùng từ nào khác được...

    ReplyDelete
  10. Anonymous11/27/2008

    http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=289989&ChannelID=10
    Mới gửi buổi sáng buổi chiều đã được đăng, chắc nhờ ăn theo tiếng tăm của chị Tư :D

    ReplyDelete
  11. Ui, cảm ơn các bạn nhiều nghen ! May mà chưa gặp tui ngoài đời, chứ tui ở ngoài cũng ám ảnh dữ lắm, ám theo kiểu... ma. hahaha

    ReplyDelete