Mar 18, 2009

Lại va chạm (Tào lao năm ngoái)

Chạm vào nghe vỡ…
tạp văn

Một cái phẩy tay tặc lưỡi của số phận. Một ý tưởng bất chợt. Một chuyến xe đò thưa khách. Tất cả đã đưa em vào cuộc hành trình đến một miền đất lạ để cúi đầu trước mộ cha mình. Tiếng là đi, mà cũng là về. 

Và thêm một cuộc điện thoại ngập ngừng, em và anh đã gặp nhau. Xoắn quần đưa em ra mộ cha giữa trùng trùng nước nổi, anh vẫn chưa tin được ngọn gió lạc bầy ghé qua mảnh vườn này. Đã từ lâu họ biết sự tồn tại của nhau, họ biết chính xác ở miền đất đó có anh (hay em) mình đang sống, họ biết việc tìm nhau cực kỳ dễ dàng, cực kỳ giản dị. Nhưng giận dỗi, mặc cảm, bất cần, mệt mỏi, ngượng ngập, tự trọng, xa xôi… làm tắt lịm cuộc sum họp đôi lúc nhen le lói. Ngày em bật quẹt đốt ba nén nhang trong hui hút gió, cắm trước mộ cha, thì em đã hai mươi sáu tuổi, anh em rủ nhau chụp ảnh chung, “một tấm ảnh lịch sử, giống trong chương trình “như chưa hề có cuộc chia ly…”, em thốt lên trong blog, sau này.  

Ảnh tôi đã xem, chuyện em tìm cha thì mẹ em kể, như đã từng kể chuyện tình éo le của mình với “ba nhỏ Bi”, một người nổi tiếng với tài thơ và máu lãng tử giang hồ. Không ngờ cuộc trùng phùng kia làm tôi quen thêm người anh, với tôi vốn chẳng chút giềng mối nào. Chưa từng gặp mặt, nghe miệng nói một lần, sau đó thì qua email, mấy ngón tay nói. Hôm nào cũng nói chuyện con Bi, trời cho anh một đứa em gái, cái niềm vui ấy vẫn còn trong cơn ngây ngất, thì anh nhận ra đó vẫn là cô nhỏ xa lạ. Thậm chí anh không biết em cầm đũa bằng tay nào, vì chưa từng chung dù một bữa cơm. Vậy nên thư qua thư lại, vì anh cần hiểu em nhiều hơn nữa, qua tôi. 

Cho đến một ngày anh nói (tất nhiên, bằng mấy ngón tay), không hiểu sao con Bi hơi lạnh lùng và xa cách… lúc này tui nhắn tin con Bi không trả lời… Tự dưng tui có cảm giác, tui tiến một bước thì Bi lùi một bước ? Hình như Bi không thích tui ? Rốt cuộc, thì con Bi về tìm tui chỉ để trải nghiệm cảm giác thôi sao ? Rốt cuộc thì tui không thể làm anh bởi sống ở tầng lớp thấp hơn em tui ? 

Ngày nào thư nào anh cũng hỏi và hỏi, ngập ngừng, đau đáu. Chúng như những mảnh vỡ văng ra từ vụ va chạm giữa hai cuộc đời. Hai lối sống. Hai tính cách.

Một thô mộc, xốc xới, bỗ bã, và hơi bất cần đời… Một tinh tế (và có phần tinh quái), khắt khe, cao ngạo… Và việc lớn lên trong những môi trường văn hóa khác biệt làm nứt rạn nhiều hơn. Khác… mẹ thì hiển nhiên rồi, họ khác bạn bè, khác sở thích, và cả thứ rượu họ thường uống cũng khác. Bầu trời kia, nếu vẽ lại, thì đường chân trời với mỗi người mỗi khác, huống chi... 

Như chưa hề có cuộc chia ly, tên một chương trình truyền hình mà Bi thích, đồng thời là chú thích bức ảnh hai anh em đứng cạnh nhau hớn ha hớn hở dường như có một cái tên khác, “như chưa hề có như chưa hề…”. Chấp nhận điều đó không phải là điều dễ dàng, như anh nói, “thà là không biết thì thôi, nhận anh em rồi, lỡ thương ngay lúc đó rồi, làm ngơ không được… Tui giờ đi đâu, làm gì cũng nhớ, mình có một đứa em xa…”. Cũng nói bằng những ngón tay, cũng font chữ đều đặn thẳng đơ mà sao nghe run rẩy, rưng rưng.  

Không biết do chuyện của anh em Bi, hay vì cái máu đa cảm (tào lao), mà giờ ngồi xem “như chưa hề…”, nhìn những bàn tay nắm, những cái ôm riết róng, những dòng nước mắt, những mếu máo mừng tủi, tôi lại lo cuộc gặp lại sau bao năm dài ly tán sẽ có vài mảnh vỡ. Có người về từ cát bụi đường phố quen phun nước bọt, chửi thề. Có người về từ phong trần mang theo thương tật. Có người về với gương mặt, giọng nói hoàn toàn khác với những gì đã lưu giữ trong ký ức. Những chi tiết nhỏ đó, nhiều khi lại sắc nhọn, nhói đau.

Lìa tay nhau là tổn thương, nhưng nắm tay lại cũng nhiều bất trắc. Chia ly không làm người ta thôi sống, như sông từ lúc rẽ hai nhánh vẫn chảy miệt mài, khi gặp lại, có dòng mênh mang bèo xanh, hoa tím, có dòng chỉ mang xác mía, rạ rơm…

Bi có thể chưa từng nghĩ, chuyến về đó, cũng là đi. Thương yêu cỡ nào mới đủ hàn gắn khối tổn thương mới tinh sau vụ va chạm này ?
 

Đường : Vì bài này hơi  sến nên ta nhuộm tím. Ke ke

10 comments:

  1. Chị viết đa dạng thật hen. Càng đọc nhiều truyện của chị càng thấy chị đa cảm, nên viết có hồn ghê.

    Ủa mà đa cảm thì có gì là tào lao đâu. Nhờ dzậy chị mới viết văn được chứ?

    Con người ai cũng nhiều tâm tư, cảm xúc, đa sầu đa cảm hết, có người bày tỏ mình thấy được, có người ko vì có lẽ bụi đời đã phủ lấp hết rồi hoặc tự cố che giấu đi rồi he he :D

    Bye, chúc chị luôn khỏe :D

    ReplyDelete
  2. Anonymous3/18/2009

    Khi coi chương trình "Như chưa hề..." cũng có nỗi băn khoăn như chị nhưng không thể diễn tả thành lời như chị được.

    ReplyDelete
  3. Anonymous3/18/2009

    “Nhân họ HỒ chính sự phiền hà. Ðể trong nước lòng dân oán hận. Quân cuồng Minh thừa cơ gây loạn. Bọn gian tà còn bán nước cầu vinh. Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn. Vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ...”,

    ReplyDelete
  4. Năm dài tháng rộng, đường xa vạn dặm mà người ta còn cố tìm thấy nhau thì hà cớ gì những vết nứt lại không thể cùng nhau làm cho liền lại.
    Thương yêu thì cỡ nào cũng không đủ mấy anh chị à, ngoài thương yêu, nhung nhớ còn cả cảm thông và chia sẻ nữa.
    Làm người suy chín xét sâu...đôi khi cũng mệt trong mình.

    ReplyDelete
  5. Bạn Mắt Bão này nói đúng òi, Bi !

    ReplyDelete
  6. Anonymous3/19/2009

    HA ha ha Kjd em đọc xong ko có cảm giác gì

    ReplyDelete
  7. Anonymous3/20/2009

    Có tình huống này nữa nè: rất hồi hộp khi liên lạc được với nhau, nói chuyện với nhau qua mấy ngón tay,và bỗng nhận ra rằng tính cách đã hoàn toàn khác với những gì lưu trong ký ức. Đúng là nắm tay lại cũng nhiều bất trắc. Mà sao tinh tế quá vậy Tư?

    ReplyDelete
  8. Anonymous3/22/2009

    em copy cai ui da ru`i

    he he sỏy nha

    ReplyDelete
  9. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  10. Chị ơi cho em mượn bài này về blog (bên Yahoo 360). Em đã nêu nguồn và cả link. Cảm ơn chị nghen :)

    ReplyDelete