Apr 29, 2009

Nỗi mất nỗi quên...

Mười năm trước, bạn không bao giờ gặp một nỗi mất mát mang tên “hư ổ cứng”.

Những năm đó, thỉnh thoảng bạn cũng buồn, mớ ảnh gia đình bị ố vàng đã làm lem luốc vài gương mặt người thân mà bạn không bao giờ còn gặp lại họ nữa, cuộn phim chụp ảnh đám cưới bạn bị cái nóng ẩm nhiệt đới làm cho mốc meo, quyển nhật ký bị chuột gặm nham nhở, hay những bài hát, bộ phim bạn yêu thích chảy nhão, trầy xước theo mớ băng dĩa cũ. 

Hồi đó bạn biết trước sau gì chúng cũng mất, dù chậm hay nhanh, bằng cách này hay cách khác. Giống như bạn biết rồi mình sẽ già đi, nên thêm một tuổi bạn có buồn một tí hay nhiều tí nhưng cũng chấp nhận nó. Còn “thằng ổ cứng” (bạn xấu tính lắm, nghĩ cái gì liên quan tới cứng thì thuộc về… thằng), bạn tin rằng nó sẽ cất giữ kỷ niệm của bạn, hồi ức của bạn, phần đời của bạn, vài thứ bạn yêu thích… bền vững, lâu dài. Máy tính nhiều lần không thể khởi động, hệ điều hành nhiều lần bị lỗi phải cài đặt lại, nhưng ổ cứng có hề gì đâu.

Bỗng một ngày nó chết ngắt, cái chết như nụ cười mỉa vào những lời xưng tụng muôn năm muôn năm. Muôn năm là bao lâu, mãi mãi là bao lâu ? Cái chết của nó mang theo bao nhiêu là hình ảnh, bài hát, ghi chép… Những tuồng cải lương hương xưa. Những bài thơ với giọng ngâm ngọt ngào, nức nở của Hoàng Oanh, Hồ Điệp… Bạn te tái xách ổ cứng đi tìm những anh chàng được mệnh danh là phù thủy phục hồi, khắc khoải giống như người yêu ôm người yêu đi tìm thầy thuốc. Và khi mấy phù thủy trong thành phố thở hắt lắc đầu, bạn mới tràn ngập cảm giác mất mát. 

Những chuyến đi không còn dấu vết, khi không còn gương mặt người đã từng gặp, cảnh vật đã từng qua. Bạn nhận ra lâu nay, bạn nhờ máy ảnh nhìn, nhờ máy tính nhớ. Đi đến đâu lăng xăng chụp ảnh đến đó, về tuôn vào máy tính, lâu lâu giở ra coi lại, ờ bạn đã tới chỗ này chỗ này. Nó đẹp như vầy như vầy. Người ta lem luốc hồn nhiên vậy đó vậy đó. Chúng tồn tại để sẵn sàng khơi gợi lại cho bạn một ký ức. Bạn tưởng thời gian đã ngưng đọng trong những tấm ảnh đó, và bạn muốn quay lại những khoảnh khắc đã qua lúc nào cũng được. Không vội vàng, thiết tha chi cho lắm. Nhưng giờ bạn không còn manh mối, chỉ còn nhớ mơ hồ, ví dụ cỏ trên những ngọn đồi, nhưng bạn không biết chúng mượt và xanh như thế nào; những đứa trẻ chơi trên cát, bạn không nhớ nụ cười chúng ra sao, có bao nhiêu cái răng bị sún… 

Hôm đó, bạn gọi mấy đứa nhỏ đó chỉ để chúng cười cho bạn chụp ảnh. Bạn không trực tiếp nhận nụ cười của chúng. Nếu bạn đừng bận bịu, chỉ chạy chơi với bầy trẻ thôi bạn được sống lại buổi chiều thiên đường ấy, bất cứ khi nào gió cũng lại thổi trên những triền cát nóng.

Giống như cách bạn nhớ chuyến đi Đà Lạt năm bạn mười hai tuổi. Hồi ấy bạn nghĩ, quá xa xôi để tới đây, và sau này không biết có thêm lần nữa. Bạn tận hưởng Đà Lạt bằng tất cả giác quan trẻ nít của mình, hít thở và ôm ngấu cảnh vật trong lòng. Hai mươi năm sau, bạn vẫn còn nhớ mùi nước đái ngựa trên cỏ, khói sóng vương vất dưới chân thác nước, tiếng những trái thông khô rơi, cái lạnh buốt của bàn tay người đàn ông lạ mà bạn nắm lấy giữa chợ vì tưởng tay ba bạn. 

(Còn nữa... Post lên hết sợ ông Nước Mới Cứng ở tòa soạn Sgtt chửi tui chết. kakkaka)

Đường : Đón xem khúc tiếp theo hấp dẫn gay cấn mùi mẫn trên Sài Gòn Tiếp Thị Nguyệt San không biết số mấy. Phát hành vào đầu tháng 5/2009 này nè. Báo ít chữ nhiều hình đàn bà con gái đẹp (nghe có chữ nguyệt là biết báo liên wan tới đàn bà con gái òi, hí hí) ...

Bữa nay có khúc sau nè :

Không có tấm ảnh nào còn lại sau chuyến đi đó, bạn toàn tự nhớ thôi. Cả bài hát trên xe. Giọng nói của người tài xế. Chúng rồi cũng phai trước khi mất đi, lúc bạn đã già, nhưng nó kịp làm bạn rung cảm và xao xuyến cả một thời gian dài nên không gây hụt hẫng và tiếc nuối.

Nó không đột ngột biến mất như ‘thằng” ổ cứng vừa mang theo một vùng ký ức ra đi. Những bài hát bạn sẽ tìm lại ở tiệm bán băng đĩa, hay trên mạng, nhưng sẽ mất một thời gian để bạn nhớ ra, mình đã từng thích bài hát nào, giọng hát nào, tại sao. Đôi lúc bài hát cũng gợi nhớ một người nào đó, một đoạn đời nào đó. Chúng ít nhiều miêu tả cuộc đời bạn. Tại sao những bài ca ngô nghê, ngớ ngẩn đó năm mười lăm tuổi bạn lại thích mê mẩn ? Tại sao có những bản nhạc hồi hai mươi bạn không thể nghe nổi, thì năm năm sau, bạn không dứt ra được những “một ngày như mọi ngày/ em trả lại tình tôi/ một ngày như mọi ngày/ ta nhận lời tình cuối/ một ngày như mọi ngày/đời nhẹ như mây khói…” ? Tại sao một bài sến chảy nước “Đừng nói xa nhau, cho tâm hồn đau khổ…” bạn lại giữ gìn cẩn thận, không phải vì một người dưng nào đó rưng rưng hát hôm hội tan bạn ra về ? Giờ người đã xa, chuyến đi quá vãng, bài hát bị mất. Giờ ngang qua quán cà phê, hay xe kẹo kéo, bạn chắt chiu nhặt lại từng chút một, cho cái hồi ức đã bị rơi đi để trả giá cho sự làm biếng.

Làm biếng cảm thụ cuộc sống, làm biếng thương, thậm chí làm biếng nhớ. Nên cứ bắt máy móc nhắc nhớ giùm. Nên máy móc một hôm trăn trối, sẽ không giữ được gì nếu bạn không tha thiết. 

Tình yêu cũng vậy. Cuộc sống cũng vậy. Bạn sực nhớ tới những thứ lớn lao này…



14 comments:

  1. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  2. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  3. Anonymous4/27/2009

    Đúng là thời buổi kinh tế thị trường. "nhà văn cũng phải biết ... quảng cáo". hầy (cười và ... thở dài).
    traihoavang-lxag

    ReplyDelete
  4. ThaiKhanh4/27/2009

    Cai nay cung tuong tu nhu khi ta co cellphone. Chang bao gio them nho so phone, cu key in vao may la ddu roi. DDung mot cai, mat cell phone. Ngo ngan ca buoi chieu van khong the nho ra noi mot so phone, ke ca so cua nguoi yeu!

    ReplyDelete
  5. Quảng cáo thì tốt chứ sao, miễn là chất lượng tương xứng với lời quảng cáo.

    ReplyDelete
  6. Con là fan nồng nhiệt của cô Tư(tự tiện kêu là vậy), con đọc tác phẩm đầu là "Cánh đồng bất tận" và con đã bị thu hút bởi cách viết mộc mạc ấy, con đã theo chân tác phẩm của cô Tư từ Cánh đồng bất tận, Biển của mỗi người, Gió lẻ và 9 câu chuyện, Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư, Ngày mai của những ngày mai,...đại khái là có cuốn nào mới xuất bản đến chỗ con là "chộp liền", gần đây lên mạng đọc, rồi vào Blog comment nè! Con, mỗi lần đọc truyện của cô là lại thấy như quả sầu riêng được tách ra lần nữa, ăn lần nữa cơm sầu riêng trong đó, tách hoài, ăn hòai không hết. Cách cảm nhận cuộc sống và góc nhìn của cô làm con thấy như là con chưa mở mắt, chưa biết gì về cuộc đời vì cô đã viết quá hay, viết chạm vào những gì người ta chưa thấy, chưa rõ, bật đèn lên cho mọi ngừơi cùng thấy, cùng cảm nhận. Cô là thần tượng truyện ngắn số 1 của con. Cám mơn cô vì những tác phẩm tuyệt vời đó, cô có rảnh thì chat với con nha. Địa chỉ Mail của con là :[email protected], mong sớm được trò chuyện với cô.

    ReplyDelete
  7. Anonymous5/01/2009

    Mới trải qua cái nỗi niềm ''thằng ổ cứng'' đột nhiên giở chứng, hix, hơn 1000 bài hát, và không biết bao nhiêu hình ảnh, đã ra đi ko một lời từ biệt,không lời nào diễn tả đc tâm trạng tiếc hùi tiếc hụi :((

    ReplyDelete
  8. ThaiKhanh5/01/2009

    Tu oi,

    Them phan cuoi lam entry nay ma^'t hay. Nhat la cau nay:

    Làm biếng cảm thụ cuộc sống, làm biếng thương, thậm chí làm biếng nhớ. Nên cứ bắt máy móc nhắc nhớ giùm. Nên máy móc một hôm trăn trối, sẽ không giữ được gì nếu bạn không tha thiết.

    Ddoc xuyen suot bai phan ddau, ai cha ca?m thu. dduoc cai triet ly ddo. DDe no ngam ngam moi tha^m thu'y va` mia mai. Tu+ viet tha(?ng tuo^.t ra vay, vua mat y' nhi., vua coi thuong ddoc gia qua...

    2 cents

    ReplyDelete
  9. Chị ơi, đường buồn!

    Mất hết là một sự khởi đầu lại từ đầu!

    ReplyDelete
  10. @ ThaiKhanh : Ua, tui cung tinh sua lai vay, "hinh nhu tinh yeu, cuoc song cung bi nguoi ta danh mat bang cach do". Nhung chua kip thi bao da in roi. Ban thay do thi che, nhung noi tui coi thuong doc gia thi... hoi qua loi roi. Don gian, luc viet tui hon nhien nghi sao viet vay.
    Neu noi nhung so sot nay la coi thuong doc gia, chac mai mot tui khong dam viet gi nua.

    ReplyDelete
  11. ThaiKhanh5/03/2009

    Tu oi, tui quen cai tho'i phe^ bi`nh (va tui cung thich bi phe binh hon la cu khen. Bai tui viet tui cung khoai reviewer che ta' ta? dde tui improve) nen viet hoi na(.ng loi mot chut. Tui sorry Tu nhe! Tui thich cai loi van ca ron :-) nhung tham thuy cua Tu nen moi ddoc blog nay kha thuong xuyen.

    San o dday, tui cung thich cai bai na(`m o+? cu+~ cua Tu ddo. Co mot cai nhin kha hay! Tui thich nhin nhung thu+' bi`nh thuong ddon gian tu+` nhung go'c ca.nh moi. Boi vay tui cung thich bai Dot tu mat cua Tu ddo. Tui nho tui co khen bai ddo roi thi phai. Khg phai luc nao tui cung phe binh nang loi ddau. :-)

    Again, sorry Tu nhe! Chi ddinh phe binh gop y chu khong phai lam Tu buon ddau!

    TK

    ReplyDelete
  12. không phải đâu, nói tui viết ẩu, viết dở thì tui cũng ok, nhưng nói là coi thường độc giả tui hơi sợ, tại vì tui hong bao giờ có ý đó.

    Tất nhiên tui sẽ cẩn thận hơn nữa. Nhưng bạn cũng thông cảm, che chắn hoài, ngày này qua ngày khác tui có khi cũng sơ hở, bất cẩn. Nhiều khi sống và viết như con mụ 82 tuổi tui cũng mệt wa.

    ReplyDelete
  13. Cô Tư ơi, dù có ai nói cái gì về cô dù tốt hay xấu con cũng ủng hộ cô 10 ngón tay, 10 ngón chân, cô đừng nghĩ nhiều nha, cứ viết tiếp i, con sẽ luôn đón đọc và comment cho cô mòa!!!
    __________________________________
    Ui ui được vào blog của thần tượng truyện ngắn comment nè, thích quá!

    ReplyDelete
  14. Anonymous5/14/2009

    ĐỌc xong, chỉ còn một từ, lặng !

    ReplyDelete