Jun 3, 2009

Phía những người yêu (trọn)

Hù dọa mấy em sắp làm cha làm mẹ, chia sẻ với những bạn đã làm cha mẹ... 

Ngay lúc này đây, cái ngăn tủ tôi dành cho em gái đã đầy. Cái chỗ riêng này tôi xếp những những chiếc đầm bầu tôi đã mặc vài ba lần, những tã lót, áo nón… con tôi từng dùng qua, còn như mới. Bắt đầu từ khi em báo tin sắp làm mẹ, lần đầu. Tôi mua cho em cái đĩa người ta dạy chăm sóc trẻ sơ sinh, một cuốn sách viết về những bệnh con nít hay mắc phải. Gần như đã đầy đủ cho cuộc vượt cạn vào cuối năm.

Sinh con đầu lòng, em ngơ ngác không biết phải chuẩn bị gì. Tôi cười bảo, chỉ thiếu trái tim bà mẹ nữa, nhưng không sao, em sẽ có nó khi bụng bắt đầu tròn sau áo. Đó không chỉ là một trái tim mạnh mẽ mà còn phải thật dẻo dai, để giữ sống trong những giây phút dằng dặc nhất, những nhịp đập bàng hoàng nhất, những khi đau nhói nhất. Làm mẹ, mà là mẹ Việt, em sẽ phải run rẩy nhiều khi…
 
Ngay những ngày đầu tiên, lúc mang con đi chích (tiêm) ngừa, những nhịp tim run rẩy sẽ bắt đầu vì em nghĩ tới những tai biến quanh chuyện này mà mà báo chí cứ một hai ngày lại phản ánh. Những liều vacxin lẽ ra sẽ bảo vệ con em, nhưng lại làm hại đứa trẻ, không biết chừng. Và em sẽ luôn luôn sợ hãi lo âu bởi những lý do cũng gần giống vậy. 

Con bệnh, đưa con tới bác sỹ, nhưng em không biết bác sỹ có vì nóng vội mà cho kháng sinh quá liều, có vì mệt mỏi mà bỏ qua dấu hiệu bệnh, để rồi bệnh A chữa B, có vì thu nhập mà tiếc nuối để bệnh kéo dài, để buổi mai bệnh nhân còn quay lại. 

Con đi nhà trẻ, em trao con tận tay cô giáo, tay cô mềm lắm, và cô cũng xinh đẹp nữa, nhưng em chỉ biết đến đó, em không biết khi mình ra về cô giáo có tốt với con không ? Cô ấy có yêu con, dạy con múa hát, dịu dàng giúp con ăn hay sẽ cấu nhéo, dọa dẫm, dùng băng keo dán miệng, hay lơ đãng để con chơi với nước, một mình. 

Con lên tiểu học, tiễn con tận cửa lớp, em không thể đứng đó mãi, khi quay lưng lại, em chẳng thể nào biết được thầy giáo có dùng thước đánh con, có bắt quỳ xó lớp nửa ngày, đứng giữa sân trường giữa chang chói nắng, và để trả giá cho tính nghịch ngợm, con phải hít đất vài mươi cái, hay bị xách tai ? Thầy sẽ đối xử với con trong công bằng hay yêu hơn những bạn có học thêm ở nhà riêng của thầy, sẽ giúp con ngồi thẳng hay bỏ mặc con lưng cong, mặc cho con đeo kính…

Và những bài học con nhận được ở trường, có khai sáng tâm hồn con, giúp con hiểu biết và mê say khám phá cuộc sống hay mệt mỏi, sợ sệt, chán chường. Em sẽ tự hỏi điều đó khi nhìn thấy những bài học con học, cái cặp sách nặng nề mà con mang, vẻ nhàu nhĩ mụ mị mỗi khi con tan trường về. Trái tim em run lên vì nghi ngại, không biết tại sao nơi mà em tin tưởng gởi gắm sẽ dạy con nên người, lại làm con mệt mỏi đến nhường này.

Giữa muôn trùng vây bủa, chực kéo con ra khỏi vòng tay em, có những hiểm họa em sẽ đề phòng được. Xe cộ trên đường. Những cái bẫy của Internet. Sông nước ao hồ. Cả khi thời tiết bất an, như những cơn mưa đầu mùa, nếu em bọc con đủ ấm, sẽ giúp nó khỏi bị cảm lạnh. Nhưng hiểm họa đôi khi tới từ những người, những chốn mà em tin rằng sẽ cùng với em yêu thương và bảo vệ đứa trẻ ngây thơ trong veo này, lại làm nó tổn thương. “Ta không đề phòng từ phía những người yêu. Cây ngã về nơi không có vết rìu…”, hai câu thơ này, chẳng phải một hôm nào chúng ta cùng tấm tắc khen ông Hữu Thỉnh viết hay, hay mà buồn, hay vì buồn. Em đã từng nhớ mỗi khi gặp phải lừa dối, phản trắc nhưng em chắc không tưởng tượng được những câu thơ chua xót đó sẽ ám ảnh theo khi em làm mẹ, khi cố bảo bọc và che chở cho những đứa con non nớt. 

Bà ngoại chúng ta làm mẹ rất giản dị, bà chỉ sợ bom rơi đạn lạc, sợ chiến tranh, sợ những căn bệnh ban đen ban đỏ, sài đẹn cướp mất con của bà.

Mẹ chúng ta làm mẹ cũng giản dị, chỉ sợ con không đủ no vào những năm cả nước Việt xanh xao bo bo nấu cùng với gạo, con sẽ không đủ sức chống chọi với những cơn sốt xuất huyết, sốt thương hàn… 

Tôi, em làm mẹ thì sợ muôn ngàn nỗi. Sợ cả hộp sữa bột thơm tho biết đâu lại chứa những chất độc mang bộ mặt thơm tho. Hiểm họa không chỉ đến từ trước mặt. Sẽ có nhiều lần trong đời, em ước ao lại được gói con vào lòng, mang con theo trên mọi ngả đường, mọi sớm chiều, bởi con vừa ra khỏi tầm mắt mẹ, là bất trắc lẽo đẻo theo.

Nên em, trót làm phụ nữ Việt, sẽ trở thành anh hùng ngay khi đứa con cất tiếng khóc chào đời. Gặp nhau ngay lúc xa nhau, sum họp đúng lúc chia lìa, trái tim mẹ bắt đầu ngơ ngác ngổn ngang, ngơ ngác … 

(bài đăng sgtt)

23 comments:

  1. Anonymous5/26/2009

    Gửi con vào chùa đi cô Tư! Tui nói thiệt tình không giỡn nha!

    ReplyDelete
  2. nhảm5/26/2009

    Thấm thía thật chị ạ.
    Đứa trẻ lọt lòng mẹ và trôi tuột vào đời, cho dù những năm tháng đầu tiên luôn có bàn tay mẹ cận kề chăm sóc, cũng không làm sao tránh được thói đời trớ trêu cũng như lòng người đen bạc. Ở khắp nơi. Lúc nào cũng có.
    Em là sinh viên sư phạm, nay mai sẽ là giáo viên. Em sẽ nhớ những gì chị viết hôm nay, mong rằng những người mẹ trao đứa con yêu quý của họ cho em sẽ không phải lo âu thắc thỏm, mong rằng mai sau những hiểm họa khôn lường này sẽ chỉ còn là quá khứ.
    Cảm ơn chị.

    ReplyDelete
  3. Anonymous5/26/2009

    Em mới biết blog của chị đêm qua. Hâm mộ chị lâu rồi nhưng mà những sách chị xuất bản thì đã mua và đọc hết rồi còn đâu. Thế là đọc mê mải, thỉnh thoảng dừng lại để cười phá lên, thỉnh thoảng dừng lại để buồn, hay để giật mình trước những chi tiết mà chị viết. Chừng coi lại thì đã 3g sáng rồi. Giờ không dám đọc nhiều nữa, sợ ... hết. hihi

    Em rất thích những tấm hình chị chụp, đơn sơ, giản dị và đầy chất Nam bộ như những câu văn của chị vậy. Hôm nào chị mở triển lãm cho những bức ảnh đó đi, chắc sẽ giúp được gì đó cho những nhân vật của chị.

    Chúc chị luôn vui khỏe và tươi tắn như những tác phẩm của mình.

    ReplyDelete
  4. cuộc sống bình thường là nơi không phân ranh giới Ta và Địch .. ta đi giữa chúng bằng cảm nhận, bằng niềm yêu thương chị nhỉ?

    ReplyDelete
  5. Anonymous5/26/2009

    Cam on CO Tu nhieu vi da noi ho minh - tam su cua nhung ba me Viet thoi hien dai.

    ReplyDelete
  6. Anonymous5/27/2009

    Đúng vậy. Thật không đơn giản chút nào!
    Mình cũng là mẹ, cũng lo nhưng cái lo rất thường tình như vậy. Cảm ơn NNT đã nói hộ lòng các bà mẹ Việt Nam anh hùng!

    ReplyDelete
  7. Anonymous5/27/2009

    Nói thật với cô nhe! Con cũng hình dung cảnh này lâu rồi nhưng mãi đến hôm nay mới thấy có người viết đúng caí mình nghĩ chỉ biết vỗ đùi khen thôi! Hahaha!

    ReplyDelete
  8. Anonymous5/27/2009

    Tu co biet khong co nhung nguoi phu nu khi lay chong, da nhat quyet khong chiu co con vi nhung chuyen nhu vay do Tu. Cam on Tu da noi ho dum minh.

    ReplyDelete
  9. Anonymous5/27/2009

    Dung la tu khi lam me, nguoi phu nu nao cung lo toan. Lo tu chuyen nho den chuyen lon; lo con trai lay trung vo me so de; con gai 12 ben nuoc; lo xa roi lo gan. Nhun ma, duoc thom len ma con, duoc thay con lon, duoc con ngoi xa vao long ke chuyen nay chuyen no, duoc nghe thu tieng Viet ngong nghip cua con moi khi con muon lam minh vui, duoc tat bat ve nha vi biet con minh dang cho...nhung cai duoc nay la nhung trai nghiem ma neu dem so sanh voi nhung noi lo kia thi la khap khenh boi vi nhung noi lo kia co the chi mang tinh chat thoi su, tin tuc... va nhung trai nghiem ma nguoi me co duoc la vinh cuu.

    ReplyDelete
  10. Anonymous5/28/2009

    Em xin chị bài này về blog của bé con em nhé. Em sẽ ghi nguồn gốc rõ ràng. Cảm ơn chị, nói dùm nỗi lòng của những người mẹ Việt Nam thời khắc hiện tại (mong chỉ là hiện tại, và chỉ là thời khắc thôi, chị nhỉ).

    ReplyDelete
  11. À, đợi khi nào tôi post hết bài rồi bạn rinh về luôn.

    ReplyDelete
  12. Anonymous5/29/2009

    bài kia đâu rồi cô?
    NHƯ LỜI CHIA TAY ẤY?
    cô xoá rồi hử?

    ReplyDelete
  13. Anonymous6/04/2009

    Vay la KHO roi` do TU. Uoc chi ong BI THU nghe, uoc gi` ong CHU TICH doc. TU viet' 1 bai` ve hang` rao` va` O khoa' nua di... TU da nghe chuyen hang`rao`va` o Khoa' chua ? Thoi` xua va` nay do' !

    ReplyDelete
  14. Anonymous6/05/2009

    Chị Tư ơi, em chưa làm mẹ lần nào mà đọc cái bài này cũng rưng rưng khóc, tại vì em nghĩ tới mẹ em. 2 câu thơ chị trích của bác Hữu Thỉnh đó là nằm trong bài thơ nào vậy chị, cho em xin toàn bài đi nha, chị trích có 2 câu mà đọc nghe đau thấm thía luôn đó.

    ReplyDelete
  15. Tự Thú

    Ta đâu có đề phòng từ phía những người yêu
    Cây đổ về nơi không có vết rìu
    Ôi hoa tặng, chiều nay ai dẫm nát
    Mưa dập vỡ trên đường em trở gót

    Người yêu thơ chết vì những đòn văn
    Người say biển bị dập vùi trong sóng
    Người khao khát ngã vì roi mơ mộng
    Ta yêu mình tan nát bởi mình ơi.

    1987

    ReplyDelete
  16. Anonymous6/05/2009

    Em là Hương V đây chị ơi, cám ơn chị, cả bài thơ cũng hay như 2 câu đầu. Chị có đọc thơ của Nguyễn Thế Hoàng Linh không ạ? chàng này tuổi trẻ mà viết thơ khá lắm.

    ReplyDelete
  17. ThaiKhanh6/06/2009

    Bai viet nay nhu mot to'm tat kha truc quan ve moi chuoi su kien va tin tuc xay ra gan dday. Dau tat ca nhung tin nay dda biet qua, nhung gan ket kieu cua Tu lam nguoi ddoc van ddau nhoi... Oi, loai nguoi, danh va lo+.i!

    Ua, ma sao only phu nu Viet moi thanh anh hung? Toi nghi tat ca phu nu dday chu? Loai nguoi o ddau cung the, hai chu danh va loi xoa nhoa luong tam. Nen dday ray nhung bat an.

    ReplyDelete
  18. Anonymous6/08/2009

    Hay quá Tư à. Còn thiếu cảnh cha mẹ đi làm giao con ở nhà cho người giúp việc giữ và thót tim mỗi khi nhận điện thoại nhà gọi là thành...lo toàn tập. Cho rinh bài này về blog làm của để dành cho con khi nó lớn nghe, được không Tư? Được hả, cám ơn lắm lắm...hehe...

    ReplyDelete
  19. Chị, em chỉ là độc giả, bài chị viết em đọc mà cứ sợ hết, đọc hết rồi lại trách chị sao viết gì ngắn quá, đọc ko đã gì hết (em tham lam chị nhỉ).
    Đọc bài này sao mà thấm thía quá, vì em vừa được làm mẹ và cũng vừa "bị" mất mẹ.
    Có những bài chị viết, đọc xong em cứ ngẩn ngơ mãi: "chỉ có chị Tư mới nói lên được tâm trạng và suy nghĩ về cuôc đời chính xác như thế thôi". Cảm ơn chị về những bài viết, chị nhé.

    ReplyDelete
  20. Anonymous6/10/2009

    Đọc vào thấm thía cái tình thương bao la của mẹ.

    Cũng công bằng vì nhà nước chỉ phong tặng Bà mẹ VN anh hùng chứ đâu có Người cha anh hùng đâu nè.

    ReplyDelete
  21. Càng đọc càng thấm thía nà! Cám ơn nàng NNT đã nói giùm tâm trạng cho rất nhiều người (trong đó có tui) nhen.

    ReplyDelete
  22. Anonymous7/03/2009

    Hu' hu', em cung cu`ng tam trang... cam on chi, Sau chung chu khogn con sau rieng dau.

    ReplyDelete
  23. Anonymous8/22/2009

    Lúc nào chị cũng viết cứ như là em suy nghĩ từ nhỏ đến giờ, từ thói quen tưởng tượng nhóm người đi đi lại lại trong đầu mình, cho đến những nỗi đau nhân tình thế thái trong cuộc đời, mà mìnnh không đủa can đảm để nói vì sợ đụng chạm, về những xót xa trước một thế giới lung linh ngày trẻ thơ đang biến mất dần trước mắt mình. Chị hãy viết nhiều thêm nghe chị!

    ReplyDelete