Jun 23, 2010

Trời hỡi làm sao cho nó... chậm ??!!

Có lần ngồi nói chuyện văn chương với Già, ông nói bây giờ người ta đọc nhiều nhưng không đọc kỹ… Bạn thấy nhột ran, thấy trong hai chữ "người ta" đó có mình. Những lần Già nhắc tới cuốn sách nào đó bạn hớn hở kêu đọc rồi, nhưng nhắc một đoạn trong đó thì bạn không nhớ. Những lần bạn ngắc ngứ không gọi được tên một nhân vật. Những lần bạn quên tên tác giả hoặc nhớ tác giả thì quên tên sách. Những lần bạn khen cuốn sách X đó hay những hay làm sao thì bạn không diễn tả được. Giống như lướt đi trên những mối tình hờ hững, đã từng yêu nhưng có lẽ thiếu đậm sâu, đến nỗi chả nhớ nốt ruồi cô ấy nằm ở đâu.

Già thì khác. Tám mươi sáu tuổi Già vẫn giữ cách đọc sách kỳ lạ. Mỗi chữ trong sách với Già là thưởng hớp trà, ngụm rượu. Nên còn gì sướng bằng trà rượu ngon. Già xướng một câu, chắc lưỡi hít hà một cái, gật gù khen quá đã. Có những đoạn văn bạn đã từng lướt qua trên trang sách giờ qua ngữ điệu duyên dáng của Già bạn thấy ngỡ ngàng, tươi mới bao nhiêu. Và bạn thấy lạ lùng bao nhiêu khi ngó Già đọc lại một câu văn tâm đắc, dù Già dùng hai chữ "thấy ghê", sau khi rướn cái cổ gầy gò nhăn nhúm nuốt nước bọt.

Già nói thấy ghê, nhưng không phải chê, mà nghe trong đó sự ngưỡng mộ, nể nang, thán phục. Già hay thảng thốt "thấy ghê" sau mỗi câu văn hay ho mà Già đã đồng cảm đến mức thuộc nằm lòng. Mà Già thì thuộc nhiều câu dài lắm, kinh điển lắm, phức tạp lắm… đến Sông Đông êm đềm chữ như rừng vậy nhưng Già vẫn có thể tỉnh bơ đọc một đoạn nào đó, bằng trí nhớ mẫn tiệp, bằng tình yêu văn chương, bằng sự trân trọng sách, bằng cách đọc thật chậm, nâng niu từng câu chữ.

Chống chế rằng cái thời Già sống sách hiếm hoi, nên người ta quý sách, người yêu sách coi sách như miếng ăn, hơi thở. Nhưng cái thời cầm sách đọc mà sợ hết qua rồi, giờ sách đầy rẫy, đẹp, sang… không đọc nhanh thì tiếc. Và đọc sách như một công việc, không phải thú chơi. Trong bạn bè của bạn, có nhiều người đọc sách để điểm tin trên báo, đọc sách để khoe (rằng đã đọc), đọc sách để học viết, đọc để… kể lại. Nên ai cũng mau mau cho đến trang cuối cùng. Lâu lắm rồi bạn không còn nhấm nháp từng trang sách, như bụi lục bình trôi nhẩn nha trên sông, lúc tấp bờ này khi dạt vào bụi nọ. Bạn cũng đam mê, cũng nghiến ngấu mà như là nghiến ngấu bánh mì kẹp thịt, tô phở… không phải ngồi nhẩn nha vừa thổi vừa gỡ lớp vỏ cháy khét của củ khoai lùi.

Bạn cảm thấy bệnh sống nhanh sống gấp dường như đã di căn đến thú nhàn nhã cuối cùng của mình, xộc vào thành lũy cuối cùng. Và chỉ khi gặp Già, ngồi giữa căn nhà lấp ló trong vườn dừa của Già nghe Già đọc một đoạn văn của Hemingway, Lỗ Tấn, Lev Tolstoi… thì mới cảm thấy thật rõ ràng. Chỗ Già gì cũng chậm, nước trà rót chậm, điếu thuốc cháy chậm, tiếng nước mương vườn chậm rãi chảy, và giọng Già nhẩn nha mà nghiêm cẩn, "Hằng năm, tôi đợi mùa thu tới, để buồn…" (*).

Văn chương va vào Già thì sống dẳng dai. Những vẻ đẹp của trang sách vẫn tồn tại ngay khi không còn tồn tại trên những tờ giấy úa. Ngó bộ chắc phải dạy sắp nhỏ lại, nên có bữa Già khẽ khàng lôi ra một tờ báo cũ in một truyện cũng cũ của Già, biểu bạn đọc. Mà không được đọc thầm đâu, phải thành tiếng thành câu. Chữ nào bạn đọc sai Già nhắc chừng chừng trong lúc khói thuốc bảng lảng vờn trên mặt. Bạn quen đọc thầm, giờ giọng cứ vấp dúi dụi trên trang báo dày những chữ, đến truyện ngắn thứ hai đã cảm thấy mệt đứt hơi, muốn nhanh cũng không nhanh được.

Kết quả của buổi chiều làm bài tập đọc đó là bạn nhớ dẳng dai một câu trong cái truyện ngắn xa xưa của Già, "Viết thơ cho nhau và tìm thăm nhau là việc làm của những kẻ yêu nhau quá ít còn đang sợ hãi chuyện quên nhau. Tình yêu của tôi không hời hợt thế"

Vậy nên, thưa Già, nếu lâu lắm thưa vắng tin nhau, cũng không có nghĩa bạn nhỏ này đã quên Già rồi…

Chà, cái giao diện mới này coi cũng được quá, há há

22 comments:

  1. Hay quá! Tem phát!

    ReplyDelete
  2. Trời hỡi làm sao cho đọc chậm.
    Đúng quá trời đúng.

    ReplyDelete
  3. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  4. Bạn Tư ơi, bạn GIÀ đó có phải là bác Trang Thế Hy không? nếu đúng thì lần tới có gặp Tư nói bác rằng có độc giả của bác cũng thuộc từng đọan cái truyện Vui nhỏ trên đường dây đó :), cái con sóc đeo sợi dây chuyền vẫn còn chuyền đâu đó trong rừng miền Đông

    ReplyDelete
  5. Anonymous6/24/2010

    font chu doc ko duoc chi ui

    ReplyDelete
  6. hì... kỳ này Cóc hết dám đọc nhanh gòy...

    ReplyDelete
  7. Chị So :Em sẽ chuyển lời chị đến đúng người :)

    ReplyDelete
  8. Anonymous6/24/2010

    Hay ghê đó, thích ghê đó.

    ReplyDelete
  9. Anonymous6/24/2010

    Gì chứ đọc truyện Tư càng không thể đọc nhanh được. Thoạt trông có vẻ giản dị, địa phương, không hàn lâm nhưng thực chất rất có lực, tinh túy, tràn đầy hình ảnh, màu sắc và cảm xúc. Đọc nhanh là phí!

    "Con đi ca, Má à"...híc...quá thích câu kết này, nghe sao mà bùi ngùi, đau đớn.

    Sal

    ReplyDelete
  10. Anonymous6/25/2010

    Toi rat thuong cai giong van nay, no vua thanh thoat nhung dong suy tu bay bong, vua nang ne mot chut no ao com. Do la li do vi sao mot con nho 7 nam hoc chuyen van nhu toi voi phu bac no, nhay sang kinh te bon chen voi doi... Cung may ma con co nhung nguoi nhu Tu, o lai...Tai lam! Chat lam!Co len Tu nhe.

    ReplyDelete
  11. Chị Tư, em Nhã đây, cái câu cuối làm em thấy yêu khúc củi nhà mình quá :))

    ReplyDelete
  12. Thực tế thời nay lắm. Cho mình cái link này gửi gắm bạn bè.

    ReplyDelete
  13. Chị tư dọn nhà mới, coi cũng được quá chớ.

    ReplyDelete
  14. @Rita : Chờ miết mới có người khen, hehehe. Đa tạ !

    ReplyDelete
  15. Sao mấy bữa nay em gọi cho chị suốt mà hổng được?

    ReplyDelete
  16. Anonymous6/26/2010

    Chào Cô Tư,
    Cho tui hỏi ké đọc giả của Cô 1 chuyện
    Tui, kẻ ở vùng sâu vùng xa, nay Má tui sắp qua tiếp tế cho tui. Thèm tự tay cầm mấy cuốn sách nhỏ nhỏ của Cô để đọc trước khi ngủ hay ngồi chờ xe bus.
    Má tui tuổi già nên không có mang vác nhiều được nên chỉ hứa nhét cho tui đâu dăm ba cuốn sách.
    Bà con góp cho tui vài tựa sách của Cô Tư để Má tui sai thằng em đi mua cho tui. Thiệt tình tui đọc hết trơn bài vở của Cô rồi nhưng vẫn muốn gối đầu giường mấy cuốn.
    Hồi đó giờ coi mà ko nghĩ mình có cơ hội mua nên ko để ý tựa những sách mà Cô Tư in.
    Nay gấp, tui không biết hỏi ai, vô đây hỏi đại quý bà con.
    Ai biết, xin chỉ dùm.
    Cám ơn nhiều lắm.
    Bưởi

    ReplyDelete
  17. Anonymous6/27/2010

    Khổ quá bác Ano! Đây nè:
    * Ngọn đèn không tắt (2000)
    * Ông ngoại (2001)
    * Biển người mênh mông (2003)
    * Giao thừa (2003)
    * Nước chảy mây trôi(2004)
    * Cái nhìn khắc khoải
    * Sầu trên đỉnh Puvan (2007)
    * Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư (2005)
    * Cánh đồng bất tận (2005)
    * Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư (2005)
    * Ngày mai của những ngày mai (2007)
    * Gió lẻ và 9 câu chuyện khác (2008)
    * Biển của mỗi người (2008)
    Hoặc đây nè:
    http://vi.wikipedia.org/wiki/Nguy%E1%BB%85n_Ng%E1%BB%8Dc_T%C6%B0

    ReplyDelete
  18. Em thích giao diện mới này! Sáng sủa hơn cái cũ nhiều!

    ReplyDelete
  19. Hay thật. Bài này vừa nhắc chúng ta trân trọng thời gian quý báu để đọc sách, ngẫm nghĩ về xung quanh, cũng như nhắn nhủ hãy đọc sách để hiểu, chứ không phải để lấy thành tích: tớ đọc ngần ấy sách đó.
    saurieng ơi. Ghé thăm blog của em nhé: http://ungminh.blogspot.com/
    Rất mong được saurieng quan tâm tới blog của em. Hihi

    ReplyDelete
  20. Thích bài này của cô Tư. Chúc cô Tư luôn khỏe tay viết :)

    ReplyDelete
  21. Ui, Ui, Bài này đọc thấm thiệt ta..đọc xong thấy " nhột" :) thấy mình trong đó. cám ơn chị Tư nhé...
    P.S: chị ơi bữa nào up hình mới của bé An lên đi, chắc dạo này bé...thấy ghét lắm hén.

    ReplyDelete
  22. Cái vụ đọc nhiều mà không kỹ phải nói chính xác. Cái thời được mất, đọc nhanh viết vội không biết có ăn nhập vào mình hay không nữa, mô phật!

    ReplyDelete