Jul 26, 2010

Lâu lâu gặp lại


Quán ăn gần trường học của thằng bạn nhỏ mình buổi sáng thường đông khách. Tầm sáu giờ thì trong quán toàn đồng phục đi học của trẻ con, ngồi cạnh là ông cha hoặc bà mẹ hoặc cả hai ba mẹ ngồi giục tụi nhỏ ăn nhanh nhanh. Lúc đó thì chỉ nghe vài thứ âm thanh đều đều đơn điệu, như tiếng húp sì sụp của bầy trẻ, tiếng đũa muỗng khua lẫn trong cái câu hết đơm trên môi này lại nở trên miệng khác : “Ăn lẹ đi con, không thôi trễ học…”.

Nhưng với hai cha con ngồi bàn kế bên chỗ mẹ con mình thì việc ăn sáng cũng đầy kịch tính. Mới bước vào ông cha hỏi ông con liền tù tì, con ăn bún hay mì, có rau không, ăn giò hay chả cua hay lấy luôn hai thứ, uống trà đá hay nước mía ? Ông con lớn bộn, phù hiệu ghi là học lớp năm, mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn gừng, trả lời ba nó bằng cách kêu vói qua chị chủ quán, “dì nấu cho con tô bún giống như cũ…”. Ông cha tẽn tò bối rối.

Ông cha có lý do để bối rối, vì người ta là người dưng lại biết ý, thuộc lòng khẩu vị của thằng con anh, điều mà anh đang làm vô cùng lụp chụp. Vì chiếc CUB "cánh én" của anh tàn tạ quá, vừa nổ điếc tai vừa phun ngói đen mù làm ai cũng ngó lúc nó dừng trước quán. Vì bộ đồ anh mặc sáng nay không được đẹp, đã lấm lem dầu nhớt mà còn te tua khó coi. Vì thằng con anh đang cáu kỉnh quạu quọ. Nó hậm hực đá ghế, quăng cặp, thả nón bảo hiểm xuống nền nhà gây ra những âm thanh gay gắt.

Ông con cũng có lý do để quạu. Cái áo đồng phục nó đang mặc bị đứt cái nút trên cùng, nghe lóm trong tiếng gầm gừ của nó thì rõ là thằng nhỏ sợ Đội Sao Đỏ trong trường bắt bẻ nó ăn bận không chỉnh tề. Chiếc xe cùi bắp dằn xóc làm nó ê ẩm cái mông. Ba nó ngủ quên không kêu sớm nên nó vẫn chưa kịp chuẩn bị bài. Và thằng nhỏ tức muốn khóc khi ông cha không hỏi gì (vì đã hỏi mà nó không trả lời ?), lặng lẽ vít một muỗng tương ớt bỏ vô tô bún riêu. Đã nói là tui không có ăn cay mà - nó giãy.

Cha nạt nhẹ hều, ê hổn mậy… rồi xìu co ngồi xớ rớ bên mép ghế. Anh muốn chăm chút cho nó, nhưng rõ ràng càng làm càng sai, càng bối rối đến nỗi lấy… thuốc ra hút. Thằng con giằng đũa xuống bàn, không thèm nói, tay phe phẩy trước mặt còn mắt ngó ba nó trừng trừng như thể hai cái tròng trắng sắp bung ra. Ông cha lủi thủi đứng dậy bước ra vỉa hè đi tới đi lui vừa nhả khói vừa lấm lét nhìn vô, nom tội.

Cái bụng dần no chắc làm thằng nhỏ dần nguôi giận, khi ba nó trở lại nó đã thôi nghiến ngầm. Nhưng hai ba con đầy ngượng ngập, chuyện trò cứ trống không. Chán quá, không biết chừng nào mẹ mới xong công chuyện nữa. Ừ, chán quá bữa trước kêu qua giữ con giùm hai ngày, nay nay ngày thứ tư rồi chưa thấy bóng dáng đâu. Trưa nay ăn cơm quán nữa hả ? Chớ sao ? Thì cũng ngán nhưng còn đỡ hơn ăn mì gói.

Nhát gừng. Thảng hoặc. Nhưng cũng đủ làm nên một câu chuyện của một người cha lâu lắm mới gần gủi con, câu chuyện của một đứa trẻ vắng mẹ, phải làm quen lại với người mà nó gọi là ba, với bao nhiêu lạ lẫm. Muốn xích lại nhưng đầy bỡ ngỡ, chưa kịp quen thì đã kịp xa. Câu chuyện của hai con người lẽ ra phải gắn bó với nhau…

Nhưng cái sự xa lâu đã làm đau cả hai khi rón rén cầm tay lại. Mình hình dung mười, hai mươi năm nữa, hai người này gặp nhau cũng chỉ vài ba câu để nói, lúc này khỏe không, làm ăn sao, nhà cửa có ổn không ? Xong. Hết chuyện. Người dưng hơn những người dưng. Mình nghĩ vậy, khi ngó ông con bàn bên kia lặc lè ghì cái cặp sát vô ngực để che chỗ nút áo đứt, mặt thất thểu đi bộ qua trường. Lúc dợm bước đi nó không quên dặn, "nhớ rước con đúng giờ đó, để con chờ lâu như chiều hôm qua là con méc mẹ cho coi…". Cha gật gật nói khỏi lo khỏi lo, và đứng nhìn theo ngơ ngẩn, như thể nhìn cái bong bóng bay lên trời, biết là mất mà không cách nào giữ được. Và cái cảm giác bâng quơ đó thật rõ ràng khi người cha bỗng day qua níu mình hỏi hớt hãi :

- Cô cho hỏi thăm sáng nay tụi nhỏ tan học lúc mấy giờ ? Thằng con tôi học trái buổi, tôi quên hỏi.

Lúc đó mình có ý nghĩ lạ lắm, mình nghe như câu hỏi đơn giản kia là tiếng khóc. Vậy mới kỳ chớ…

30 comments:

  1. Hay quá! Tem phát!

    ReplyDelete
  2. :))
    Vô cảm, đến người thân mà cũng vô cảm , đến người nghèo cũng vô cảm, đến cả học sinh cũng vô cảm với nhau. Di căn roài.

    ReplyDelete
  3. Anonymous7/26/2010

    Đọc bài này mà bổng dưng trào nước mắt. Sao mà giống y cái hình ảnh thường ngày của cha con tui quá!

    ReplyDelete
  4. Anonymous7/26/2010

    Chi lam e nho den bo phim Krammer vs. Krammer hay tieng Viet la Ga trong nuoi con, co Meryl Streep dong. Tu nhien lai mong ba me cu ban lau lau, de biet dau hai ba con k con la nguoi dung nua.

    ReplyDelete
  5. datorchid7/26/2010

    Có lẽ ổng không "khóc" như chị nghĩ đâu. Bởi chính ông xa đứa con mà. Em nghĩ, người cha dù đi làm ở xa, nếu có cái tình thì không có cảnh vô cảm này diễn ra.

    ReplyDelete
  6. Không có bà mẹ mà vẫn thấy bà ta hiện diện trong suốt câu chuyện của 2 cha con... Người lớn có chia tay cũng đừng làm cho con cái không gần cha/ mẹ...

    ReplyDelete
  7. @datorchid : Tiếng khóc đó là cảm nhận của tui mà, đâu phải của thằng cha đó....
    @Haukhaoco : Dạ, em nghĩ vậy khi viết vầy...
    @Các bạn : Xa nhau dễ, mà gần nhau đôi khi không dễ

    ReplyDelete
  8. datorchid7/27/2010

    Hí, bớt "khóc" đi chị. Phí phạm!

    ReplyDelete
  9. bé Vân7/27/2010

    gia đình - ba mẹ con là hình ảnh đẹp đẽ nhất của xã hội.

    khi cái hình ảnh đó không trọn vẹn thì buồn quá ha cô Tư?

    thích vào blog cô Tư : D. không bỏ sót bài nào. mà vô đây không có cảm tưởng là vào blog của một người nổi tiếng. chỉ là nơi gửi gắm tình cảm tâm tình của một con người như bao người khác thôi, cô Tư hén?

    mạnh giỏi nghen cô Tư ;).

    ReplyDelete
  10. Bài viết của chi Ngọc tư bao giờ cũng rất nhân văn. Đọc chỉ muốn khóc...hu...hu...

    ReplyDelete
  11. Nguyên Phong7/27/2010

    Buồn & đầy cảm xúc... Hai con người đang tìm tiếng nói chung...

    ReplyDelete
  12. Cô Tư à, sao mà hôm nay lại có cái câu:...Tầm sáu giờ thì trong quán toàn đồng phục đi học của trẻ con..." tui nghe hổng phải là giọng của Cà Mau à, phải hông cô Tư.
    Dù sao thì đọc vẫn tuyệt vời vẫn ray rức, vẫn buồn man mác...
    Cám ơn cô Tư hén!

    ReplyDelete
  13. đọc bài này rớt nước mắt...

    ReplyDelete
  14. Bạn hay viết Blog đúng không ???? vậu tại sao bạn không kiếm tiền từ chính blog của bạn !
    mcjambi's blog
    forum

    ReplyDelete
  15. Con thấy bây giờ,kể cả ba mẹ con cái sống trong cùng một nhà có khi còn xa lạ hơn người dưng, chứ đừng nói đến ba con thằng bé sống xa nhau như vậy. Nhìn xung quanh, thấy những trường hợp ba con thân thiết gần gũi với nhau hiếm lắm cô ơi, lâu lâu nói chuyện một hai câu là mừng rồi.

    ReplyDelete
  16. Ai da! Cảnh gà trống thăm con sao thấy thảm quá.

    ReplyDelete
  17. không biết khi con gái tôi gặp ba nó, hai cha con nói gì ? Không bao giờ nó kể cho tôi nghe . Có giống như hai cha con này không ? Buồn quá !

    ReplyDelete
  18. Bài hay quá!

    Đọc xong, rồi nhìn lại, sao dzậy ta...

    Cha và con trai. Hai người đàn ông. Hai thế giới khác biệt. Hai hành tinh. Xẹt ngang qua nhau. Có khi lại đâm sầm vào nhau.

    ReplyDelete
  19. Híc...
    http://tuanvietnam.net/2010-07-30-chung-ta-tao-ra-toi-ac-mang-guong-mat-nhung-dua-tre-

    ReplyDelete
  20. @datorchid: khóc chứ sao không, các cảm giác mình quan tâm chưa đủ làm mình bối rối, làm mình cảm thấy thiếu trách nhiệm, thiếu tình cảm làm thẹn với chính mình, để rồi những người mà mình tưởng là thân nhất đang xa dần mình ra. Càng cố càng ngượng.
    Có lẽ bạn quá khéo để không bị chuyện này xãy ra với mình, nhưng đâu đó, câu chuyện này có thật trong mỗi người chúng ta.

    Cảm ơn Tư.

    ReplyDelete
  21. Buồn quá. TRong cái dửng dưng của cha và con, có cả cái vô trách nhiệm của người mẹ. Để cho tình cảm cha con xa cách là cái tội lớn, rất lớn của người mẹ. Tội với con và tội với xã hội...

    ReplyDelete
  22. datorchid8/05/2010

    Blog chị không phải là "chữ dày như báo nhân dân", mà "bài thưa như răng cưa". Lâu quá hông thấy bài mới.

    ReplyDelete
  23. Một người cha lâu lâu mới được gặp con, rối rít chăm sóc con, nhưng lại không đúng cái cách mà thằng bé muốn. Nhìn cách cư xử của thằng bé mà đau lòng vì nhận ra rằng nó là sản phẩm của một cuộc chia tay không êm thấm. Cách người mẹ nói về chồng (cũ) của mình ảnh hưởng rất lớn đến thái độ của đứa bé đối với người cha thi thoảng mới gặp một lần.

    ReplyDelete
  24. Tại sao mọi người cứ đổ diệt cho người mẹ cái trách nhiệm nuôi dưỡng tình cảm cha con nhỉ. Cha xa nhưng cha biết thương con, thường xuyên chăm lo cho nó với tấm chân tình thì sẽ không như vậy. Và người mẹ dù có hận người cha đến đâu cũng khó mà ích kỷ ngăn cản một tấm chân tình.

    ReplyDelete
  25. Mẹ có nói hay nói ho về cha, vẽ một bức tranh lung linh về cha, nhưng cha chẳng thể hiện gì, không thiết tha gần gũi con thì trong con cha vẫn là một số không tròn chĩnh. Còn khi đã có tình yêu thương thì người ta có thể vượt qua mọi vụng về, lúng túng, mọi khó khăn cách trở. Vấn đề là cái tình của người ta lớn tới mức nào để vượt qua những rào cản hữu hình và vô hình, có thật và do họ tự tưởng tượng ra.

    ReplyDelete
  26. Đọc bài này xong có chút gì đó buồn buồn, cha con tôi cũng vậy , sống với nhau hơn 20 năm rồi mà tôi và ông chả bao giờ hiểu nhau . Ông hết mực thương tôi như người cha kia thương con , niềm thương vô bờ bến nhưng toàn mang tác dụng ngược lại . Tôi không biết ông không hiểu hay cố tình không hiểu để hoàn thành trách nhiệm của 1 người cha mà mất đi tình cảm của 1 người thương . Ngẫm thì thương ông lắm nhưng cũng giận ông nhiều . Biết là làm con không có cái quyền đó nhưng tôi cũng cần cái tự do của riêng tôi . Cám ơn bạn đã cho tôi được đọc 1 bài viết hay

    ReplyDelete
  27. tự dưng em nhớ đến nhân vật Sói trong truyện ngắn chị Tư viết, đăng trên báo Tuổi trẻ, em đọc lúc đang học lớp 11, chao ôi thấy buồn chi mà buồn dữ buồn tợn,truyện ngắn này gợi cảm giác chi đó, giống.....

    ReplyDelete
  28. Anonymous8/13/2010

    Chị viết chi buồn quá!!!
    Đọc rồi em chẳng muốn đọc truyện khác.
    Lâu lắm rồi mới đọc lại văn của chị, tự nhiên trúng chuyện thật buồn.
    Buồn ít ít thôi chị.

    ReplyDelete
  29. Anonymous8/14/2010

    Chị, em đi học xa đọc bài của chị nhớ con em quá, không biết ba nó có vậy không.

    ReplyDelete