Aug 23, 2010

Về cái chết và những điều tương tự



(Nhân em Tường về đất...)

Có lần đưa thằng con đi nhà ngoại tôi chơi, lúc về nó hay khóc thảng thốt trong giấc ngủ. Má nói với tôi chắc nhỏ em mầy cưng quá nên nựng nịu thằng nhỏ chớ gì, rồi day qua bảo bâng quơ với thinh không, "dì Hai thương cháu thì đừng có làm cháu giật mình tội nghiệp…". Thằng nhỏ sau đó tự dưng ngủ rất ngon.

Em tôi qua đời hồi bốn tuổi, vì căn bệnh sốt xuất huyết, vì chúng tôi thiếu hiểu biết và vì ông y sỹ vườn đã lụt nhách nghề, huênh hoang nói cái thứ ban đỏ này nhằm nhò gì. Một bữa ông ta trả em tôi lại, bảo số cháu nó không may. Cho tới bây giờ tôi vẫn nhớ thân thể ấm nóng của em vắt ngang trên đôi tay dì khi bước từ dưới xuồng lên bến. Tôi nhớ hai cái đồng tiền lún sâu trên gương mặt tròn bầu. Người em lẳn chắc như củ sen, như hột mít.

Năm đó tôi chỉ mười hai tuổi. Ngây ngô khờ ịt nên học bài học về cái chết khá ngỡ ngàng. Không có gì giống vậy, tôi từng làm mất tiền, cây kẹp tóc, cái vòng đeo tay bằng đá mã não… nhưng đều tìm thấy hoặc mua lại được. Kể cả con bạn mà tôi thương nhất chuyển nhà đi thỉnh thoảng lại quay về (để hay rằng hai đứa đã dần quên nhau, đây cũng là một kiểu chết chăng ?). Nhưng em tôi thì im lìm vĩnh viễn.

Chết có nghĩa là không có cơ hội thứ hai.

Bữa em đi cả nhà cố nhịn khóc, vì ngoại tôi đã già, tim lại hay đau sợ không chịu được xúc động. Nhưng ngoại không nhịn được, bà khóc bời bời, rờ rẫm nắn bóp mãi bên đứa cháu dần một lạnh. Hàng xóm dặn đừng rớt nước mắt lên người con nhỏ, nó sẽ không siêu thoát được. Họ không nói sớm, tôi đã để nước mắt mũi tèm lem trên tay nó, cổ nó.

Sau này tôi cứ nghĩ hay chính nước mắt tôi đã níu em lại. Mỗi lần con bướm xám bay vô nhà, ngoại nói em bây về. Và dù ba tôi có lấy những kiến thức khoa học để phản bác lại, (thí dụ như vườn nhà mình rộng, có nhiều cỏ dại nhiều cây lớn tàng sẽ có nhiều bươm bướm lạ; thí dụ như tuyệt đối không có cái gọi là ma…) thì ngoại vẫn tin rằng đứa cháu vẫn đang quấn quýt bên mình. Bằng cách hóa thân vào bướm bay chấp chới trước mặt ngoại, vào trái khế rụng trên nóc nhà giữa khuya, vào tiếng gió lùa qua bụi tre gai… Tôi nghe ngoại riết đâm ra không ghê sợ ma quỷ nữa. Ma là nhỏ em bốn tuổi của tôi, má lúm mặt bầu nói ngọng, da trắng như bông bưởi, sợ chi mà sợ ?

Rồi dì tôi lại sinh em bé, ngày nào cũng có bướm bay vô nhà. Ngoại nói chắc con nhỏ sợ má nó quên. Tình cờ mỗi lần bướm tới chơi là tụi nhỏ lại sổ mũi ấm đầu. Ngoại nói với gió không màu, "Bây thương em kiểu này làm ngoại với má bây ứ hự…".

Ngoại đưa em vô chùa. Đưa tiễn lần thứ hai, cũng khóc. Chừng chục bữa sau lại thấy bướm, ngoại hỏi con có ngoan không có nghe lời ni cô không ? Như thể ngoại chưa từng mất đứa cháu vắn số, như thể nó đang tồn tại dưới một hình thức khác.

Ngoại và dì tôi vượt qua được nỗi đau...

Và em cũng chưa từng mất, với tôi. Em là những đứa trẻ mà tôi đã từng gặp, từng ôm ấp. Trong veo. Ấm áp. Líu lo đả đớt nhảy nhót suốt ngày. Bằng cách này, tôi nhớ em bền dai lắm. Nhớ em khi tụi nhỏ con tôi ho hen ấm đầu, khi buộc phải bứt chúng khỏi vòng tay, tầm mắt… Nhớ em vào một bữa đi ngang qua vài đứa trẻ gầy gò co ro vì rét, những đứa trẻ mũi chảy thò lò, hay một em bé đang sốt đờ đẫn ngồi tựa vào thớt thịt đầy ruồi nhặng trong chợ…

Và tôi nắm lấy tay những đứa bé đó, chặt như nắm tay của em gái mình…


15 comments:

  1. Trời ơi, em Tường đã về quê rồi sao cô Tư?

    Như thế là mọi việc đã để cho đến khi quá muộn. Còn có những việc nào cũng đang bị để cho quá muộn như thế hay không đây?

    Ông Tư

    ReplyDelete
  2. Đọc xong rồi khóc.

    ReplyDelete
  3. @Ong Tu : Dạ !
    @NgocLan & MR Đàm : Đa tạ !

    ReplyDelete
  4. http://damhaphu.blogspot.com/2010/08/khoi.html

    ReplyDelete
  5. Tiễn biệt!

    ReplyDelete
  6. Mong em siêu thoát...
    Biết có giọt nước mắt nào lại lỡ rơi lên em?

    ReplyDelete
  7. Em của Tư, cả em Tường, và luôn cả đứa em trai út bé bỏng của DQ (cũng mất vì bệnh sốt xuất huyết lúc chưa đầy 2 tuổi) ....đang về nơi bình yên vĩnh cửu cả rồi.

    Chỉ mong sao người còn ở lại sớm vượt qua khỏi nỗi đau hiện thời thôi! ...

    hic ...hic ....

    ReplyDelete
  8. Thôi mà Tư. Nhớ và thương và cả sự cay đắng ... chôn nhẹ trong lòng. Ngày xưa anh hai tui mất khi vừa lọt lòng chỉ vì hệ thống y tế quá sơ sài, anh tui ngạt thở mà không biết. Mẹ tui thì chỉ biết nằm mà đau thôi. Mới hôm kia đứa cháu tui cũng vì chủ quan với hệ thống y tế xã mà cũng lìa đời khi còn chưa kịp khóc. Nỗi đau hằn in lên khuôn mặt của người mẹ trẻ và cả những hoài niệm của mẹ tui về đứa con vắn số. Giờ đây, chỉ còn là nỗi đau được dồn vào nén hương, vào vàng mã và những bộ cánh rực rỡ bằng giấy. Và cả những cơn gió nhẹ thoảng, cả những cánh bướm chập chờn ngoài hiên. Và sự đợi chờ trong lặng im.

    ReplyDelete
  9. Chị Tư ơi, viết sao mà buồn quá vậy chị Tư

    ReplyDelete
  10. Tôi là một người xa lạ, mê văn chị - vẫn đọc blog chị đều đều!

    ReplyDelete
  11. Đọc bài này của chị xong em không buồn mà cảm thấy đồng cảm. Ngày em họ em mất, cách đây hơn 1 năm; lúc đó có 1 con bướm cứ đậu hoài bên cái đèn cạnh quan tài. Em cũng đã nghĩ em mình đã hoá thân thành bướm. Và cầu chúc cho em, sẽ tự do như bướm. Nợ vương kiếp này nhiều kiếp sau sẽ trả.
    Mong bình an cho tất cả những người đã khuất và những người thân chúng ta còn trên đời.

    ReplyDelete
  12. Bài hay quá, chị Tư ơi!

    Chị viết rất xúc động. Sự dồn nén xúc cảm trong lòng chị chắc là lớn lao lắm.

    Không ai muốn học bài học về sự chia lìa người thân. Cái chết. Khi nó đến, ta ngỡ ngàng rồi sụp đổ. Nhất là lần đầu tiên.

    Đọc bài này rồi nhớ lại... Ngỡ như ngày của những ngày hôm đó chợt ở sau lưng. Buồn lắm.

    Có lẽ e Tường sẽ rất vui, sẽ vẫn cười hiền hòa, ngây thơ vì e đã hết đau, vì e còn có những người nhớ đến e như chị, như những người yêu thương e. Và những người e yêu thương.

    ReplyDelete
  13. Cám ơn chị đã viết bài này. Em cũng tin những cánh bướm, những con chuồn chuồn là hiện thân của chị Hai em. Với em chị Hai em cũng giống như chưa bao giờ mất đi, nhiều khi em còn có cảm giác như chị Hai em chỉ đi xa rồi chị về. Chị em mất lúc em gần 12 tuổi, từ đó tới giờ 8 năm hơn em vẫn không tin được chị em mất rồi. Mà người mình yêu thương có mất đi đâu đâu ha chị, người ta sống trong tim mình mà. Cám ơn chị Tư 1 lần nữa. Đọc những gì chị viết em luôn cảm thấy rất thấm, giống như chính em được tham gia vào từng câu truyện của chị vậy :)

    ReplyDelete
  14. Anonymous1/17/2011

    Đọc xong mắt mình cay xè. Nỗi đau thì ai cũng cảm nhận giống nhau, nhưng khó viết được như Tư...

    ReplyDelete