Sep 26, 2010

Rượu trắng (tiếp theo)

...

Bà cháu Bé làm men từ cỏ cây, rượu được nấu trong nồi đất, ống dẫn bằng tre, thùng ủ cũng bằng sành nên rượu vô cùng thanh khiết. "Rượu của mình", bà ngoại Bé thường nói ba chữ đó bằng niềm tự hào ngút ngất. Những kháp rượu nếp nóng hổi lấy ra từ chái bếp thông với căn buồng ám khói của bà chỉ làm ông xã đội dụi mãi mặt mình vào chiếc áo cũ của chị hội phụ nữ đã lấy chồng, làm chị trưởng trạm y tế phải khóc òa, "trời ơi giao thừa này tôi vẫn chưa có ai…", làm những hạt ánh sáng lấp loáng mê đắm trong tia nhìn theo những tà áo bà ba xẻ đến là cao. Những tia nhìn không bao giờ dễ bắt gặp khi họ tỉnh.

Bé bắt gặp chúng vài lần, từ mắt Việt. Trìu mến thì không phân biệt được, nhưng đam mê rất dễ nhận ra. Người ta là cán bộ đã có vợ con rồi, nó dặn đi dặn lại để mình đừng mơ, mà không hay khoảnh khắc hoang mang ấy cũng là mơ. Bé vừa sợ vừa thích, như người ta sắp nếm ngụm rượu đầu. Biết là cay là đắng nhưng vẫn háo hức tìm kiếm cảm giác đằng sau nó. Nào thơm của gạo nếp ngoài đồng bãi, nào dư vị ngòn ngọt vướng vất nơi cổ, nào nóng ấm ran lên từng chân tóc…

Tuổi mười sáu Bé lúc nào cũng như đang say, má đỏ và mắt lung linh nắng. Bà ngoại ngó Bé mà thấy trùng trình, rồi con nhỏ sẽ sống cuộc đời như mình, phập phồng chờ đợi một người thương được cơn say mang tới. Nhưng lấy một người yêu mình lúc tỉnh mà đánh mất mình khi say thì cũng đau, bà ngoại đã gặp một người thô bạo và phải mang con bỏ chạy, chỉ kịp lấy theo cái họ Võ cho đứa nhỏ làm gia tài.

Cái ý nghĩ đời mình đang được Bé lặp lại làm bà ngoại hoang mang. Nó giống bà ở chút nhan sắc, giống cái đuôi mắt biết cười, cách gửi thương nhớ vào rượu hay những món ăn,vụng về gói không nổi thầm kín để thỉnh thoảng chúng lại rơi rớt, lấp lánh trên nét mặt. Người đàn ông mà Bé hay ngó lén cũng là phiên bản của chú Biền, ngay cả lúc lạnh lùng vẫn tỏa hào quang, từ cái áo sơ mi trắng cài nút kín cổ tay, viết vắt túi, mặt mũi đượm suy tư chuyện làng chuyện nước, ăn nói đĩnh đạc… Và họ thuộc về những cuộc đi, bà còn lạ gì…

Chỉ Bé là chưa quen. Hôm được tin anh phó chủ tịch tên Việt cao ráo đẹp trai có hai cái răng vàng làm duyên nơi khóe miệng được kêu về tỉnh, một bước thẳng vào đường quan trường thênh thang, nó nhìn thấy vẻ mặt mãn nguyện của Việt mà có chút ngỡ ngàng. Xa nó mà sao người ta hớn hở vậy ?

Bữa xã liên hoan chia tay Việt bà ngoại Bé phải về đám giỗ ở quê. Bé góp mặt vào cuộc đưa tiễn bằng những nụ cười gượng gạo. Khi rượu đã chảy tới đầu chân mày, nó bỗng nghĩ bà ngoại mình chưa bao giờ say đến nỗi chẳng hay biết gì. Người kháp rượu luôn thuộc lòng cách rượu của họ đi vào người họ. Bé biết nếu uống hơn tám ly nó sẽ khóc mò, qua ly mười ba hai chân nó sẽ mềm đến nỗi có thể buộc vào nhau, ly thứ mười lăm thể nào cũng lắp bắp nói ra thương nhớ. Vậy đâu có được. Nó giả đò say sớm đi ngủ sớm, dù muốn ngồi thêm một chút và năm ba chút nữa. Cách một tấm vách buồng dán trang trí bằng những tờ báo cũ, Bé nghe Việt nói anh trưởng thành ở đây, nhà ăn này mấy cái chén bị mẻ miệng anh thuộc lòng. Giọng Việt nghèn nghẹt như khóc, như vài giờ trước đụng nhau trong bếp anh nói nhỏ với Bé, "muốn ôm em quá, chưa đi mà anh đã nhớ em rồi…". Thì ôm, Bé trả lời gọn hơ. Việt ngó nghiêng bên ngoài, nói người ta thấy là chết… Bé lại cười, thì tìm chỗ vắng (bụng nghĩ rằng chuyện có khó gì đâu…). Câu đó được Bé coi như tín hiệu đã gửi đi nên giờ nó nằm chờ. Cửa chái sau đang mở. Và Bé đang say không biết trời trăng gì như mẹ nó ngày xưa và như người ta tưởng vậy. Mãi khuya mới nghe Việt xô ghế đứng lên, nói thôi về, mai phải thu phát biểu trên truyền hình, mặt mày tươi tỉnh coi mới được…

Việt đã dừng lại trước cửa buồng Bé đúng năm giây, rồi đi…

Bé bẽ bàng ngồi dậy đổ nếp trong thùng ủ đã đủ ngày ra, nhen lửa kháp rượu. Cái diệm nước lạnh nó mới thay để ngâm ống dẫn đã làm hơi nước ngun ngút nóng chật bung trong nồi hẫng hụt rơi xuống một thứ nước trong veo như sương sớm, như nước mắt, chảy leo lẻo giữa đêm. Không gặp nước lạnh thì rượu bay lên trời, Bé nhớ bà ngoại hay nói vậy, nghĩ trời ơi mình thành rượu rồi. Rưng rức ngồi nhìn lửa nhảy múa dưới đáy nồi, Bé tự hỏi, phải chăng nó dùng không đủ lượng rễ cây Chơn Nhơn khi ủ mẻ rượu mà Việt vừa uống lúc tối hay có thứ gì quyến rũ mê dụ hơn một đứa con gái mười bảy tuổi đã tự nó tẩm rượu ấm mềm, chỉ mong được người ta ôm xiết một lần, lúc chia tay…

Lúc bà ngoại về đã thấy Bé lầm lì thu dọn những thùng ủ. Bà ngoại không hỏi gì, lấy ngón tay chấm vào mẻ rượu nấu lúc nửa đêm, nghe có chút mặn lẩn khuất đâu đó, làm nên vị rượu đằm thắm. Thẳm suốt như mẻ rượu nào của bà đã nhiều năm trước.

Đằng kia, Bé chặt dây võng nói mình đi khỏi chỗ này ngoại ơi, ở đây không ai thấy hai bà cháu mình đẹp…

19 comments:

  1. Tư ơi, em say rồi.Không uống giọt rượu nào chỉ đọc đã say ...

    ReplyDelete
  2. ngay nao do' se dua cho "nguoi yeu" cua em doc bai nay! ^^

    ReplyDelete
  3. Phần một mới nhấp môi, phần hai là uống cạn rồi đó.
    Chị ơi, đọc xong truyện là em say luôn rồi.

    ReplyDelete
  4. "...lấy một người yêu mình lúc tỉnh mà đánh mất mình khi say thì cũng đau..." Câu này nghe buồn quá chị Tư à. Em thích...

    ReplyDelete
  5. gay go nhỉ, phải có chút vị mặn lẩn khuất đâu đó thì rượu mới đằm thắm sao Tư :(

    ReplyDelete
  6. @ Y : Như thể hắn ta sắp vào quan trường í...

    ReplyDelete
  7. còn tiếp hong Tư? tiếp đi Tư, say mất rồi...

    ReplyDelete
  8. Tự nhiên như nước chảy. Rượu đâu phải là xấu. Nhiều khi nó chân chất như hạt giống được gieo đúng chỗ thôi mà. Keke. Bữa mô mời Tư uống bữa hen ?

    ReplyDelete
  9. datorchid9/27/2010

    mấy chữ cuối "hai bà cháu mình đẹp" nghe vui nhỉ.

    Rượu là phương tiện để con người ta giải thoát cái gì đó chèn ép bởi những quy tắc. Rượu như chị nói thì đúng là "chất người" quá. Nhưng thực tế đâu có đẹp như vậy, hen!

    ReplyDelete
  10. dau co! oan cho em! em bo quan truong de theo co ay do'a chu'! chi tai. co^ ay' lai thich "quan truong" hon thich "nhung gi thuoc ve em". ma cung ko phai, chac vi minh song be^ bo^i' qua thoi, phai coi lai minh, ma thoi, chuyen do' tinh' sau, cho' doc phan tiep theo cua "... ruou". ^^

    ReplyDelete
  11. Anonymous9/27/2010

    Bé buồn muốn bỏ xứ đi nhưng mình đã thở hắt ra vì thương bé và vì...vui.

    ReplyDelete
  12. Uh, bạn nhận ra thông điệp của tui rồi đó. Với tính cách của Bé, nói đi hẳn là đi... Tui cũng hy vọng vậy.

    ReplyDelete
  13. "Rượu của mình" đã ngấm vào máu Bé hết ba thế hệ... Phải đi đâu đó thôi.

    ReplyDelete
  14. Chị Tư ơi, chưa có phần tiếp theo ạ? Sốt ruột quá...

    ReplyDelete
  15. Tui không có vô được blogspot bà con ơi ? Có ai bị như tui không cà ?

    ReplyDelete
  16. "Tửu lượng" của Tư cao quá. Hya nhức mình. Đọc phần đầu thấy lâng lâng, đọc phần tiếp theo thì chếnh choáng...

    ReplyDelete
  17. @Le Hoang : Bạn này chắc tán vợ của thằng blogspot hay sao, hay bị nó trù thê thảm vậy :))

    ReplyDelete
  18. Tui vô của tui mà hông cho đăng nhập , mún pót bài mà hông có được...
    Đến tận giờ cũng không . Thằng chả này trù úm mình, Keke .

    ReplyDelete
  19. Anonymous11/04/2010

    Có lẽ nhà văn NNT đang lúc tỉnh táo và hơi bi quan khi tự nhận xét "Đen, buồn và hơi khùng...". Đen thì có thể làm cho trắng lên, buồn thì có thể làm cho vui lại, nhưng hơi khùng thì khó. Có thể bả phải gặp được người hơi khùng ngược với bả thì may ra hai cái hơi khùng mới hóa giải cho nhau được, hehe.

    ReplyDelete