Nov 23, 2010

Giam trong tháng 11. Thèm đi. Giống như một cái gì đã cũ...

Máy bay ngang qua thành phố

Cất cánh từ một phi trường nhỏ phía ngoại ô, khi ngang qua thành phố, máy bay vẫn còn bay ở tầm thấp.

Ngày nào tôi cũng nhìn máy bay khi đứng trong văn phòng có nhiều cửa sổ. Trong âm thanh rầm rì, chiếc máy bay nhỏ nhẹ nhàng trôi qua, giữa những cụm mây rời rạc và nhợt nhạt. Tôi tự hỏi, có bao nhiêu người tôi quen trên chuyến bay sáng nay. Họ đi đâu, Sài Gòn, tất nhiên rồi, nhưng sau đó họ còn tiếp tục cuộc xa nhà, đến nơi nào nữa ? Họ sẽ tới những nơi tôi đã từng tới, hay họ bắt đầu cuộc hành trình đến vùng đất mà tôi ao ước lâu rồi ?

Một chùm xao xuyến chậm rãi loang ra, chậm rãi tan dần khi ngoài kia, bầu trời đã im lìm trở lại. Chỉ còn tiếng trò chuyện rộn rã của hai chị bạn cùng phòng. Họ rộn rã ngay khi bắt đầu một ngày làm việc mới, và rộn rã cho đến chiều, lúc máy bay qua thì họ vẫn đang rộn rã, nhưng tôi chỉ nghe được âm thanh của động cơ, của một cuộc đi tôi đã bỏ lỡ. Bây giờ thì câu chuyện của họ kéo tôi về.

Phim hồi tối hay quá, coi khóc muốn chết. Bữa nay mua được mấy con cá rô đồng nấu canh chua bông súng. Ừ, nấu me ngon lắm, ông chồng chị cũng thích. Hôm qua ổng đi nhậu khuya, sáng không dậy nổi. Chị đi tập thề dục một mình ? Ừ. Khúc đường đó tối quá. Nghe nói có người bị giật dây chuyền. Nghe đồn xăng lên giá, chút nữa em đổ xăng cho đầy bình… Họ nói những câu chuyện đó trong lúc máy bay qua, bởi máy bay thì cũng giống như mấy con chim sẻ chim sâu lúc bay lúc đậu trên sợi dây điện ngoài cửa sổ. Như thể hai chị không nhìn thấy nó, cho dù có chặc lưỡi lúc nghe tiếng động cơ rầm rì, “vé máy bay lúc này chắc mắc dữ…”.

Nhiều năm ngồi làm việc chung trong căn phòng nhiều cửa sổ, hai chị không bao giờ biết, có lúc tôi thầm ngưỡng mộ họ đến ứa nước mắt ra. Bầu trời là mái nhà, cuộc đời là chồng và những đứa con. Cái hình tam giác nối ba con đường từ nhà đến cơ quan, từ cơ quan qua chợ, sau đó lại vòng về nhà, được các chị ngày ngày tô đậm một cách vui vẻ, hài lòng.

Giữa những cuộc chuyện trò bất tận, tôi thường ngồi lặng lẽ cười. Thấy có một chút vui, một chút ghen tị, một chút tủi. Cái bức tranh đời mình nhiều màu quá, nó cứ rối tinh lên, trong khi chỉ cần ký họa đơn sắc cũng đẹp. Mấy chị không biết mà cũng không cần biết thế giới mang bom đạn đánh nhau giành dầu, mấy ông nhà báo bị đập tơi tả, bí thư bị chuyển công tác, người ta tàn phá rừng, miệt núi bão lũ dữ dội … Không biết nhưng vẫn vui vẻ, mà vui nhiều nữa, mới lạ.

Nên máy bay có bay đi đâu  thì cuộc đời họ vẫn không ngừng rộn rã. Nguồn rộn rã vô tận nằm ở dưới đất, trong tay, những gì rất gần, thấy được và sờ nắn được chứ không phải… trên trời. Giản dị, máy bay chỉ là máy bay, một phương tiện đi lại đắt tiền, bởi nhanh hơn tàu đò, nhanh hơn xe đò... Ai coi nó là biểu tượng của sự xê dịch, là nỗi khao khát khám phá những ngõ ngách xa xôi vô tận của cuộc đời, thì buồn ráng chịu.

Những buổi sáng máy bay lại ngang qua thành phố. Có hai chị bạn cùng cơ quan đang rộn rã chuyện bếp núc chồng con, có đứa con nít níu áo má nó đang gánh ve chai, hỏi, “chừng nào má cho con đi máy bay ?”, có ông già lan man nói chuyện hồi chiến tranh nghe tiếng ì ì vầy là xách quần chạy xuống hầm, có người bán rễ tranh mía lau ngẩng đầu ngơ ngác, người ta đi vèo một cái bằng tiền gạo nuôi sống mấy đứa con mình vài tháng…

Và có tôi ngồi nhớ những cuộc đi. 

35 comments:

  1. Nhiều lúc cũng ước giá mình mất đi cảm giác để không thấy đau, nhưng mất rồi thì biết lấy cái gì để biết cơ thể mình đang bệnh tật mà chữa.

    ReplyDelete
  2. hê hê, thèm đi thôi chớ đừng có đi đâu nha, ở yên đó, ở yên đó nha.

    ReplyDelete
  3. Phú : An tâm đi, đây sẽ còn bị giam đến giữa tháng 12. Nhào xuống đây nào.
    Tiến : Uh thì làm quen nhá !

    ReplyDelete
  4. thôn nữ11/23/2010

    cá rô đồng nấu canh chua bông súng ngon..nhứt nách! đọc tới đâu thèm tới đó...nêm rau "tần dày lá" với lá quế, thì bá cháy,
    bây giờ không thấy ai nêm rau đó nữa, canh chua bây giờ toàn nêm ngò ôm ngò gai...
    khi nào tui làm giám đốc hãng hàng không..tui cho bữa ăn "cơm-canh chua cá rô đồng bông súng" lên máy bay

    ReplyDelete
  5. Anonymous11/23/2010

    Nhà văn vui lòng cho mình hỏi, mỗi khi tái bản sách thì nhà xuất bản có trả thêm tác quyền cho mình không. Hôm nay đọc báo thấy bán được khoảng 108 ngàn bản Cánh đồng bất tận, con số rất đáng tự hào. Xin chúc mừng bác.

    ReplyDelete
  6. Tư ơi, chị đang ở Sóc Trăng với người dân Kh'Mer Tây Nam Bộ, chắc sẽ rẽ qua Cà Mau trong một hai ngày gì đó của cuối tháng 11.
    Liệu gặp được Tư ở Cà Mau không?

    ReplyDelete
  7. Chưa có nhiều người muốn di chuyển chưa có nhiều người ao ước những vùng đất mới, bởi lẽ cuộc sống thời nay so vơí thời đã qua cũng tốt rồi. Họ đâu có biết cuộc sống sẽ tuyệt vời nếu họ đừng vừa lòng với con đường tam giác mà họ được ban phát. Hãy bay lên trên đôi cánh tự do của chính mình, dù chưa đủ sức thì cũng cần phải biết: “chừng nào má cho con đi máy bay ?”.

    ReplyDelete
  8. Anonymous11/23/2010

    18 tuổi...bọn bạn mải mê bàn chuyện bóng đá với gái gú. Còn mình lại ngồi lo cho tương lai...con cháu sau này!
    18 tuổi...bọn bạn cười hề hề với bộ truyện tranh trên mạng. Còn mình thì nhức óc với mớ tin nghị trường, xả lũ, bùn đỏ...
    18 tuổi...chậc chậc, gì mà già như trái chuối!
    haizzz...

    ReplyDelete
  9. Chị! Những cuộc đi và đi nhiều quá chừng... nên nhiều khi cũng thèm ở yên một chổ . Mệt lắm c àh.

    ReplyDelete
  10. nhớ những chuyến lên đường một người bạn thân cũ kỹ lâu ngày không ngó thấy mặt được.

    ReplyDelete
  11. Tư ơi, cuối tuần này em có nhờ bạn Mục Ruồi(bạn í có cái mục ruồi thiệt bự trên mặt) mang "Khói..." ghé nhà Tư, Tư nhớ quẹt quẹt cho em mấy nhát kỷ niệm ngày mình không gặp nhau,Tư nhé ... :)). Kúm mơm Tư trước

    ReplyDelete
  12. Không ham đi máy bay,cũng không thèm canh chua cá rô đồng,chỉ mê có một cuốn sách của Tư cộng kèm chữ ký của tác giả,mà không biết chừng nào mới có được:(

    ReplyDelete
  13. Ngày đó, có những đứa bạn rủ ra sân bay. "Không, không, đừng ra đó! Ngó chi cảnh máy bay cất cánh mang bạn mình qua nửa kia Trái Đất!". "Ừ, thôi thôi, không ra đó..."
    Đã 3 năm rồi, nhưng chuyến bay gần đây nhất (sau mùa Hè bạn về thăm nhà, thăm nước) phải chăng mới thực sự mang bạn đi luôn, đi xa hơn nửa vòng Trái Đất? Không còn một dòng mail, một cú điện thoại, một cái tin nhắn dí dỏm nào cho đám bạn từng sưng húp mặt mày,từng góp nhặt từng bức ảnh, từng sợ cả tiếng máy bay... ngày ấy...

    Văn Tư lúc nào cũng buồn, cũng như "khứa lại" một vết thương nào đó trong lòng em, nhưng vậy mà cứ thích hoài, đọc hoài...
    Bỗng dưng muốn... tâm sự! Đừng chê em dài dòng trật đề nghe, chị Tư!

    ReplyDelete
  14. Em khoái chỗ "thì buồn ráng chịu" :d

    ReplyDelete
  15. Anonymous11/23/2010

    Văn sến

    ReplyDelete
  16. Có khi mình cũng "thèm ở nhà", chỉ biết đến chuyện chồng con, nhưng mà không được! Số phận đã định rồi !

    ReplyDelete
  17. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  18. oh ho !
    em cứ nghĩ đây là một blog làm báo hóa ra là một blog làm văn ^^
    hay lắm, em thích
    ☆☆☆☆☆

    ReplyDelete
  19. Trên đường Nguyễn Oanh, quận Gò Vấp, có nhiều gái bán hoa đứng đường vào buổi tối mà sao công an không dẹp tụi nó đi nhỉ ?

    ReplyDelete
  20. Anonymous11/24/2010

    Sao phải dẹp? Dẹp được không? Dẹp như thế nào?...??? ^^

    ReplyDelete
  21. Sao lai dem chuyen do vao nha "sau rieng" ! Den UB ha CA Phuong ma noi nhe anh "khong van tuan" !

    ReplyDelete
  22. Anonymous11/24/2010

    gởi ông khong van tuan, ông dẹp dùm tụi tui mấy trò nhảm nhí của ông đi nha, chán lắm rồi đó. Làm ô nhiễm hết môi trường.

    ReplyDelete
  23. bay đi, bay cao đi, bay xa đi...và ta sẽ nhận ra nhiều điều bất ngờ đôi khi cảm thấy cay đắng.

    ReplyDelete
  24. chi Tư ơi biết chị lâu rồi mà tui k biết lam blog nhờ mấy đứa nhỏ nhà chỉ..nay tui viết cho chi đậy..

    ReplyDelete
  25. sau chung11/25/2010

    cach day it ngay ,anh gap o chua hoang phap hoc mon saigon may co gai o ca mau ,de thuong ghe /

    ReplyDelete
  26. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  27. @Sau chung: Vay noi ra anh cung~ la Phat tu ha? ^^ Con gai Ca Mau de~ thuong lam har (giong nhu che Tu ne). Hom nao ranh~ em moi anh ve Ca Mau, hoc Giao Ly Phat giao tai chua To^~ phuong` 4 hen'?

    ReplyDelete
  28. sau chung11/25/2010

    anh cam on loi moi cua le huynh phuong nha /nhat dinh co dip se ve tham dat mui than yeu cua ca nuoc / khi do neu co tu co nha thi chac se tim xin chu ky duoc ,con le huynh phuong thi bit tim o dau / tim em nhu the tim chim , chim an bien bac di tim bien nam /

    ReplyDelete
  29. cuộc đời là những chuyến đi, gần nhau thì ít chia li thì nhiều ..

    ReplyDelete
  30. "Thứ bảy, 20 tháng 11, 2010
    Hôm nay vẫn chưa đuợc khỏe, tỉnh táo một chút mới cập nhật được."
    - Viet-Studies

    28/11/2010: vẫn chưa khoẻ và tỉnh táo? :-(
    Không có jì để đọc cả a...

    ReplyDelete
  31. Thôi để ngoài cưả ngôi "Nhà bên đường" Viet-Studies một bài hát "Vườn Xưa" cuả TCS

    http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=FjZLg1JVfP

    ReplyDelete
  32. Ô hô, ai bảo tâm tư, ai bảo tâm's TƯ ... Nhiều khi nó như là một cái nghiệp. Biết thế rồi, nên chui vào tâm bão mà tránh bão, nơi đó bình yên...

    ReplyDelete
  33. Hehhehehhehhe! Đoạn văn này em đọc không hiểu lắm! nhưng có nhiều bài của chị rất hay. Cám ơn chị.

    ReplyDelete
  34. Mai Khanh12/05/2010

    Vui, buồn, suy nghĩ hay không suy nghĩ, mơ ước hay không ước mơ,...tất cả là do bản thân mỗi người biết mình cần và phải làm gì cho cuộc sống của mình! Đổi lại nếu chị Tư giống như hai chị đồng nghiệp kia, chưa hẳn chị đã thấy vui và ý nghĩa cho cuộc sống mà vốn dĩ không hề đơn giản này...

    ReplyDelete
  35. PhamDung12/15/2010

    Tư ơi! Coi chừng hai cô bạn đọc bài này rồi nổi hứng đòi đi thì chết mấy ông chồng tụi tôi!

    ReplyDelete