Apr 16, 2011

Tốc độ chóng mặt


Lúc tui đi qua ngã tư, nhìn thấy mấy cái băng rôn treo cao cao nào là “chậm một phút, tụt (hậu) cả đời”, “Nhanh, nhanh nữa, nhanh nữa nữa nữa…”, “Cả nước tiến lên như tia chớp”, … mới sực nhớ bữa nay là ngày đầu tiên của chiến dịch “tia chớp”, nằm trong đại kế hoạch mười ngày lần thứ nhất. Hèn chi chương trình thời sự sáng không thấy đưa tin về các cuộc hội nghị, họp hành vốn hàng trăm năm nay chiếm đóng trên sóng, thay vào đó là hàng loạt tin tức nóng hổi dồn dập tấp nập tiết tấu như là của fim Chuột Mèo. Tin tức nổi bật nhất là việc cụ trâu hậu duệ đời thứ 1070  của cụ trâu đã được Đinh Bộ Lĩnh cưỡi, lâu nay sống hoang dã trong rừng vừa được phát hiện là bị ghẻ, hai mươi bảy phút sau đã được không quân kết hợp cùng bộ binh đưa về bôi thuốc đỏ. Một vụ án mất xe đạp đã được phá trong vòng năm nốt nhạc. Một cây cầu trên quốc lộ khánh thành sau nửa năm khởi công mà chất lượng khỏi chê.

Gã xe ôm đang chở tui từ ga đến công đường cũng chạy bạt mạng trối chết vì chạy quá chậm sẽ bị phạt nặng. Thấy mọi chuyện vèo vèo trơn lu tui cũng mừng, nhưng tui cũng không thật sự tin tưởng việc xin giấy phép bán xôi vò sẽ xong trong sáng nay, mặc dù tui đã chuẩn bị sẵn giấy chứng nhận an toàn vệ sinh thực phẩm rằng gạo nếp tui dùng chỉ nhiễm phóng xạ trong phạm vi cho phép, giấy xác nhận của cảnh sát là không tiền án tiền sự, giấy xác nhận của y tế là tui hong có bị ghẻ gia truyền và viêm chân mày (phòng khi lông mày rụng vào xôi sẽ lây nhiễm cho khách hàng), cùng với xác nhận của địa phương nơi tui cư trú là Trần Văn Téo chưa hề ngủ với bất kỳ cô nào trong khách sạn… Tui đã chuẩn bị mớ giấy tờ này hồi có ý định mở cửa hàng bán ô tô, nhưng lạm phát ghê quá nên mớ vốn đó giờ chỉ đủ bán xôi đậu xôi vò thôi. Ngồi tàu hỏa cao tốc ra thành phố, tui lo ngai ngái biết đâu mớ giấy tờ mà tui chuẩn bị mấy năm nay vẫn chưa đủ, người ta lại đòi giấy gia đình đạt chuẩn siêu văn hóa, mà từ văn hóa lên siêu văn hóa phải chịu thử thách mất ba năm. Cái viễn cảnh ba năm nữa mới được phép bán xôi làm tui lo thắt ruột, không biết mớ vốn khi đó còn đủ để bán xôi hay chỉ mua được một trái bắp luộc ???

Nhưng thật ngoạn mục, cái chiến dịch tia chớp với sờ lô gân “hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn” đã thay đổi cả đất nước tui. Cô tiếp dân không còn nhẩn nha giũa móng tay và nặn mụn và ăn sơ ri chấm muối ớt nữa, bằng những thao tác nhanh như chớp mắt, hồ sơ của tui đã được chuyển đi trên một dây chuyền khoa học qua tay các anh bụng bự để đến một anh bụng bự nhất đang cầm lăm lăm cây viết trên tay, cây tăm ngậm trong miệng đã mềm xèo mà anh vẫn miệt mài làm việc, không kịp xỉa.

Như là một giấc mơ vậy, khi bước ra khỏi cửa cơ quan cấp phép bán xôi với tờ giấy có hai mươi bảy con dấu đỏ chót, tui nghĩ mình đã chờ đợi ngày này quá lâu, nhưng cuối cùng thì nó cũng đã đến. Vừa đi vừa ngây ngất, tui tới ga chỉ chậm một phần ba giây nhưng tàu hỏa cao tốc đã chạy mất rồi. Tui tặc lưỡi, thôi đi máy bay tạm vậy.

Tội mỗi chuyện, máy bay không thể hạ cánh được vì nhiều cao ốc đã mọc ở phi trường. Anh phi công cứ phân trần là hồi sáng này lúc bay đi thì cao ốc vẫn chưa xuất hiện. Người ta xin giấy phép xây nhà hồi nào, bằng cửa nào mà nhanh thấu trời vậy không biết. Hành khách trên máy bay càu nhàu, nhưng không hề thắc mắc sao có thể cất cao ốc trên phi trường, vì đã thuộc lòng những bài sử học về việc quán nhậu cất trong khuôn viên cơ quan, vũ trường xây bên  trong bảo tàng và ngân hàng xây trong trường học…

Tui ngồi nguyền rủa cái năm hai ngàn một trăm mười ba gì cũng nhanh vèo vèo này, trong khi máy bay đang bay với một tốc độ chóng mặt để tìm ra một sân bay nào chưa xây cao ốc để mà đáp xuống. Nếu không thì phải đâm xuống biển Đông thôi, sắp hết nhiên liệu rồi.


Chẳng biết lúc ấy biển ấy có còn là của nước mình hong nữa ??? (Câu này tự kiểm duyệt, không có trong bản in trên báo, hihihuhu)


(Tư Bờ Lau) 

31 comments:

  1. ha ha buồn cười quá !

    ReplyDelete
  2. Xin lổi c . Tháng này e bận quá nên chưa thực hiện lời hứa gửi sách đúng hẹn. Đã tươm tất cả rồi chắc là sẽ sớm thôi. Đọc bài viết của c sâu sắc lắm. Cảm ơn c Tư nha.

    ReplyDelete
  3. MỹHằng4/16/2011

    Tư này "thâm" quá nhen, hì hì hì

    ReplyDelete
  4. Anonymous4/16/2011

    Dao nay Tu cham nhieu qua. Doc xong thay thu vi nhung khong vui, so mai mot "Tu nghe si" thanh "Tu tuyen giao" qua. Tu ke chuyen gi vui ti, neu o moi nguoi chi nhin thay tieu cuc va noi dau bat tan thoi. Hay tran trong va vui voi nhung gi minh dang co, o co cai gi hoan chinh tuyet doi ca. Chua biet cai gi tot hon, den khi ta co no. Nhung de co no truoc mat ta phai danh doi nhung gi minh dang co: gia dinh, cong viec, cuoc song an binh, ... Khong phai chuyen dua Tu nhi.

    ReplyDelete
  5. Chị Tư à, đọc 2 bài blog cuối của chị (không tính bái về quyển sách mới của anh Nhựt) em cả thấy sợ sợ. Cảm giác dường như chị đang dần cạn cái bình tĩnh của một cây viết châm biếm để trở thành một bà tám mồm năm miệng mười.
    Em thích phong cách nhẹ nhàng và sâu lắng ở chị hơn là phong cách nóng nảy và thô kệch, chửi thì ai mà chẳng làm được từ ông bụng phệ đến bà bán cá. Nhưng viết một cách thâm thúy khiến người ta đọc thấy đau mà không thấy thô mới chính là người viết văn thực sự.

    ReplyDelete
  6. Chuyện chị viết thâm thúy quá. Giọng văn thì ngược lại, hơi tửng tửng. Đọc rất thú vị, Cám ơn chị rất nhiều

    Phan Công Quan

    ReplyDelete
  7. Hờ hờ. Cho thêm cái biệt danh "4liều" nữa nhé.

    Không nói không được, nhưng nói sao có giải mới dzui, chứ mọi người sợ phải đóng cửa như blog của NBC hòa thượng thì thiệt thòi cho anh em lắm.

    Biển có nhiều tác dụng trong đó có "Để tắm" !!!

    ReplyDelete
  8. Thu biet va thich NgocTu tu khi doc nhung cau chuyen rat that va rat cam dong ve nhung con nguoi binh di que cua NgocTu...
    Bay gio thi minh cung thich nhung bai van cay chua sac sao cua Tu. Nhung phai noi la minh hoi xot xa vi minh nhan ra mot Tu tran tro va dau don, chua co loi thoat?!

    ReplyDelete
  9. nguyenthiquybk4/18/2011

    Đừng viết kiểu này nữa Tư ơi. Có ngày ngồi nhà đá đó chị.

    ReplyDelete
  10. Tư ơi, hãy là một Nguyễn Đình Chiểu thời nay nhé. Luôn ủng hộ Tư với phong cách viết này.

    "Đừng vì cơn sóng dữ mà ngã tay chèo".

    Chúc Tư khỏe!

    ReplyDelete
  11. thiếu nữ miền đông4/19/2011

    không ai chọn được nơi sinh ra, tui tôn trọng sự lựa chọn nơi chết và cách chết của Bờ Lau, tui yêu thương, đau đớn, và tự hào vì cách này.
    tui có một ước ao, tui có một khát khao... Tư khéo khéo một chút... như Bác Trịnh Công Sơn, "buộc lòng" họ phải đặt tên đường, làm "lễ hội" vào ngày CÁ (1/4) và không có cách chi "cấm hát"

    ReplyDelete
  12. Cô Tư nói đúng, chiến dịch "tia chớp" làm nhanh làm lẹ làm liều này chính là phương châm của các nhà hàng phục vụ món ăn lẹ (fast food) rất thành công bên Mỹ như McDonalds, Kentucky Fried Chicken, Wendy. Mình đi ăn nhà hàng, chỉ cần lái xe qua cửa sổ, gọi món ăn nào trên thực đơn là có ngay, có liền, chưa kịp trả tiền thì món ăn đã dọn vào trong xe. Thế nhưng những món ăn lẹ này, dĩ nhiên phải ăn cho lẹ, nên no bụng mà không ngon miệng. Chẳng bù với người Việt mình ăn món nào càng ngon thì phải càng rỉ rả, tỉ tê không hầm hay ninh vài ba tiếng như gà hầm ngũ quả, vịt om nước dừa, vịt tiềm sầu riêng, canh măng ninh chân giò thì cũng hấp, om, tộ cả tiếng như tôm đất hấp bí đao, cá diêu hồng hấp tương, tôm om măng, cá kho tộ; cùng lắm thì cũng phải lai rai cả buổi như cà phê phin tí tách rơi. Người ta ăn để sống, còn mình sống để ăn mà cô Tư.

    ReplyDelete
  13. Cô Ba4/19/2011

    Thi thoảng cũng nên có những bài thế này cho thay đổi không khí Tư nhỉ.

    ReplyDelete
  14. Cô Hai4/20/2011

    mấy..cô ba là chuyên gia xúi bậy nghe Bờ Lau...

    ReplyDelete
  15. Anonymous4/20/2011

    Cười người hôm trước hôm sau người cười nha cô Tư! Cẩn thận thân, khẩu, ý!

    ReplyDelete
  16. Anonymous4/20/2011

    lâu lắm rồi mới được đọc một bài của Tư, thấy vẫn không bớt hay đi chút nào. Mừng.

    ReplyDelete
  17. Anonymous4/20/2011

    Hi hi,
    Mới thức dzậy..đọc bài "tốc độ chóng mặt" này của chị Tư làm tui ..chìm lại trong giấc ngủ (hôn) mê..
    Chị Tư được nhiều người(thành thật) "cưng" quá hén !Nhưng "chân thành" nhất, tui thấy là cái ông "xếp" (thường thì xếp không chơi Unicode..)có cái tên Tây (?)
    Anonymous nói (hay đe, hoặc dzụ dỗ...):

    Dao nay Tu cham nhieu qua. Doc xong thay thu vi nhung khong vui, so mai mot "Tu nghe si" thanh "Tu tuyen giao" qua. Tu ke chuyen gi vui ti, neu o moi nguoi chi nhin thay tieu cuc va noi dau bat tan thoi. Hay tran trong va vui voi nhung gi minh dang co, o co cai gi hoan chinh tuyet doi ca. Chua biet cai gi tot hon, den khi ta co no. Nhung de co no truoc mat ta phai danh doi nhung gi minh dang co: gia dinh, cong viec, cuoc song an binh, ... Khong phai chuyen dua Tu nhi.
    ...
    hi hi, chị Tư..đừng mơ đến ngày bán xôi,..quay lại thực tế đi, đừng đánh đổi những gì mà xếp (bụng bự, ngậm tăm đến dập nát..)ban cho chị Tư..không phải chiện đùa đâu, xếp thì thường "ích kỷ" lắm đó nha !?!..
    Chị Tư khỏe nghen !

    Ông Tư

    ReplyDelete
  18. Quang Dũng4/20/2011

    nguyenthiquybk said...
    Đừng viết kiểu này nữa Tư ơi. Có ngày ngồi nhà đá đó chị.
    4/18/2011
    -------------------------
    Lời khuyên nhảm nhất năm

    ReplyDelete
  19. Thâm nhứt là cái vụ xức thuốc ghẻ cho trâu, hoành tráng bỏ xừ ... he he. Em gai cái vụ này lâu rồi, nhờ Tư mà xả được xì choét. Mec-xi tư cái đùng.

    ReplyDelete
  20. Tư viết hay quá, nhưng tui lo cho Tư lắm đó, sợ có ngày có mấy lão nào đó xông vào phòng Tư đang ở khi đi dự hội thảo gì ấy, lục thùng rác, rồi tuyên bố có 2 cái .. đã dùng rồi và sao đó 'tèn tén ten' là tụi này hết truyện mà đọc, hic hic...

    ReplyDelete
  21. tắt đèn4/21/2011

    chuyên gia quăng bom sex bên bờ đê... như Tư hổng có dùng..."2 cái" đâu "4fan"! dân...chơi.."đầu trần chân đất" mừ... hehe nhưng ở đây dù ít dù nhiều đa phần yêu mến Tư đó Tư, không phải người ta hèn nhát đâu, nếu có cuộc kách mệnh hoa...sen, hoa súng gì... thì cũng cả triệu triệu người tham gia đó, chỉ là cẩn trọng mà thôi

    ReplyDelete
  22. Chuc mừng cô Tư có bài hay w'a, giọng cà chớn mà thâm thúy quá chừng. Nhưng mà đừng già người chỉ già cây viết thôi nghe. Chợt coi lại cái hình che nửa mặt cười lại " Đen, buồn và hơi khùng" thì khỏi phải comment nữa. Bài này và bao bài khác chính là cô Tư bất tận.

    ReplyDelete
  23. Anonymous4/23/2011

    Nhiều người lo lắng cho Tư.Tôi cũng vậy. nhưng tôi biết Tư có một câu rất hay "Biết sai có miệng sao hổng nói" rất khẳng khái trong "Có một con thuyền đã buông bờ" của cô Bế.
    Trời ơi!nhiều lúc chỉ biết kêu trời...

    ReplyDelete
  24. Anonymous4/24/2011

    Khen chê vừa đủ nhe Tư ơi.
    Để thấy đời còn nhiều thứ để mà vui, mà hy vọng, mà phấn đấu.

    ReplyDelete
  25. Tắt đèn hiểu Tư quá nhỉ, mà Tư lên tước "chiên da quăng bom sex bên bờ đê" hồi nào mà không thấy 'rửa' nhỉ. Tắt đèn xúi bậy không hà, đừng bắt chước ngta kách mệnh Hoa hồng, Cam, quýt gì đó mà đòi làm Sen, Súng, tới nước đó thì dù mới liếc mắt đưa ghèn thôi cũng bị gông cổ rùi.

    ReplyDelete
  26. Anonymous4/25/2011

    khoái nhất câu cuối chị Tư ơi, tiếc là câu này ko có trong bản đăng báo...
    viết tiếp đi nghe chị Tư, viết để thức tỉnh dân mình, để còn cứu vớt được cái gì thì cứu T_T

    ReplyDelete
  27. Anonymous4/25/2011

    mấy anh chị đừng 'hù' chị Tư để chỉ nhục chí, ai cũng sợ thì đất nước này sẽ về đâu...

    ReplyDelete
  28. Có nói cũng thế, có hét cũng thế...
    Thà như thế... thà rằng như thế...

    ReplyDelete
  29. Anonymous4/28/2011

    Chưa bao giờ thôi thích giọng văn của chị. Con Rồng trong văn học VN

    ReplyDelete
  30. Anonymous5/09/2011

    @Vit: bạn không cảm thấy xấu hổ khi nói câu đó à? Tôi không có ý khiêu khích đâu, nhưng có 2 điều tôi rất muốn nói với bạn:

    1. Tôi thấy bạn không xứng được làm người VN
    2. Chính vì những người không có ý chí như bạn VN mới không vươn lên nổi.

    ReplyDelete
  31. Anonymous5/19/2011

    Nguong mo giong van cua em T lam. Nhung hay can than do T oi

    ReplyDelete