Sep 16, 2013

Giới hạn của riêng tư


Chuyện chú nhạc sỹ già vừa qua thì anh nhạc sỹ chớm già cũng trờ tới, khoan bàn tới chuyện mấy ảnh nói đúng hay sai, nhưng cái không gian nói thấy hình như không hợp. Tôi nghĩ vậy. Giống như trong bữa nhậu cùng nhau lèo nhèo nói về người vắng mặt, con kia xấu thấy ghê mà lấy chồng đẹp, con kia vừa nâng ngực giá ba ngàn, thằng kia bị vợ cắm sừng. Sáng sau nội dung cuộc ấy lên báo. Mà màng lọc thông tin của báo giờ rách đáy, gì cũng lên báo được. Những ưu tư về nghề nói trong hội thảo chuyên đề, hay trên một diễn đàn nâng cao chất lượng nhạc Việt chẳng hạn, thì hay hơn nhiều, người nói và người phản biện đều đường đường chính chính. Tranh luận có nóng bỏng đến đâu thì cũng không bị quy là ném đá sau lưng. Hoặc, bức xúc quá thì tự viết bài gởi báo đăng. Cái không khí hai người rúc trong góc quán nói về ai ai đó, gì thì cũng thấy nhập nhoạng.

Trước có ông nhà văn già viết chân dung một ông nhà văn già khác, có nói đến tình bạn vong niên của tôi với cụ kia. Chẳng hiểu diễn dịch làm sao mà ông già tám mươi chín tuổi với tôi lâm ly hệt bồ bịch. Dù chẳng vì chuyện đó mà trở nên xa cách, nhưng hai thằng tôi ngượng, ủa tụi mình thăm nhau có gì thấy ghê đâu mà lên báo. 

Trong những bài phỏng vấn, tôi tránh không bàn đến người thứ ba. Nhưng tôi là người thứ ba trong cuộc trò chuyện của người khác (nhất là đàn bà) là không tránh khỏi, kiểu như "tôi thấy Tư đang loay hoay thoát ra...", blabla.. Haizzz

Đôi lúc, một câu chuyện phù phiếm trà dư tửu hậu với bạn bè bỗng dưng phơi bày trên mặt báo, tôi gọi đó là tai nạn. Hiểu rằng bạn bè không phải lúc nào cũng đủ lý trí kiểm soát chừng mực của sự riêng tư, nhưng tôi tự nhủ thôi lần sau ít nói lại một chút. Sẽ rúc vào sâu hơn, né kỹ hơn, lầm lì hơn...những thứ đó, biểu hiện ra bên ngoài sẽ có tên gọi là kiêu ngạo.

Chọn cách đó, bởi vì chẳng còn đường nào khác.  

P/s : viết nhân ngày xui tháng rủi năm tuổi đen thui :(


12 comments:

  1. có một sự hoang mang nhẹ...

    ReplyDelete
  2. Iu chị Tư, rúc đi đâu cũng được miễn có truyện, tản văn và thơ cho em đọc là oki, hihi

    ReplyDelete
  3. Anonymous9/17/2013

    Gioi "han" cua rieng Tu...hehe

    ReplyDelete
  4. Em tưởng sáng nay sẽ gặp được chị chớ! Sao chị chỉ xuất hiện trong thông cáo báo chí thôi! :((

    ReplyDelete
  5. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
    Replies
    1. This comment has been removed by the author.

      Delete
  6. Ủa, lễ ra mắt 5 tác phẩm tiêu biểu của cuộc thi Văn học tuổi 20 lần thứ 5 á chị. Hôm bữa em đọc thông cáo báo chí thấy có chị mà!

    ReplyDelete
  7. Khó bao giờ mà kiểm soát hết được lời người khác nói. Dù sao đi chăng nữa ta cứ nên làm đúng nhất những điều có thể làm chị ạ.^0^

    ReplyDelete
  8. Mới đọc một bài của em trong tờ Người đô thị: Chỗ nào cũng nắng...
    Mãi mãi trong hình dung, quê anh như cụm bông gòn vừa bong ra khỏi trái, bay bâng quơ ơ thờ đậu đâu cũng được...
    Lại một tâm sự của người quê ra phố, cho dù đã đi khỏi quê hương mấy mươi năm nhưng khi đọc anh vẫn thấy mình đâu đó trong đây.

    ReplyDelete
  9. Chúng tôi thông cảm em.
    Hiểu quyết định của em, chúng tôi sẽ không tìm cách liên lạc với em nữa.
    Tuy nhiên, ý của riêng tôi là em đâu thể rúc sâu, né kỹ, lầm lì hoài được.
    Cây cao thì phải hứng gió lớn. Trời sanh em ra là một cỗ thụ, em tự biến mình thành dây leo, cỏ dại thì uổng quá.
    Em muốn được yên thân nên không mở rộng giao thiệp. Chúng tôi hoàn toàn tôn trọng. Từ nay tôi sẽ không chờ tin em nữa. Nhung xin phép em cho chúng tôi được theo dõi em, đọc bài em viết ra. Và nếu chúng tôi có về thăm Việt Nam, chắc chắn chúng tôi sẽ tìm em, ít nhứt cũng để trả nợ.
    Cho tới ngày đó, tạm thời tôi muốn được nói 1000 lần cám ơn em.
    Nguyễn Đức Tịnh Trí - Lene Huỳnh Phương Linh

    ReplyDelete