Tiểu phẩm : Tư Bờ Lau
Nhà Đèo vẫn
còn giữ tấm ảnh trắng đen chụp nó hồi năm tuổi, mũ miện bằng vỏ bưởi, khăn tắm
làm hoàng bào, gương mặt kiêu sa y như cô công chúa mà nó đang nhập vai vào. Coi
bọn nhỏ chung quanh là quân hầu, có lần nó tiện miệng kêu má, “bây đâu, dọn cơm
ăn coi”, bị quất mấy roi tét đít.
Những khi
nhìn lại cái ảnh đó, Út Đèo cho rằng tánh mơ mộng của mình phải từ đâu đó trong
máu. Mười hai tuổi, ngồi mân mê đám mụn cơm dày trên mặt, nó hình dung lớn lên
sẽ thi hoa hậu thế giới (đương nhiên là huê hậu Việt chắc mẻm mang tên Nguyễn Thị
Út Đèo rồi), giựt luôn cái giải người đẹp toàn cầu nhờ câu trả lời kinh điển,
“cái đẹp cứu rỗi thế giới còn người đẹp cứu rỗi những đại gia”. Út Đèo tưởng tượng
cảnh người đẹp Brazil, Venezuela phải khóc ròng vì tiếc nuối, khi nó được người
ta gắn cái vương miện lên đầu. Má ngồi chợ bán cá, nhiều khi tức vì con gái để
đầu óc ba khơi, biểu Út Đèo “coi kiếng đi con”. Kiếng là thứ thật thà, con Út
Đèo trong đó chân chừng sáu tấc, da được đám ghẻ thêu hoa, mặt hình tam giác, một
bộ phận không nhỏ răng đã bị sâu, mắt lé. Nó cãi “nhưng mà nhan sắc con làm người
ta bối rối”. Cái đó thì phải thừa nhận, ai gặp nó cũng bâng khuâng khi rõ ràng
nó dòm lom lom về phía mình nhưng thiệt tình là nó nhìn thằng kế bên.
Lụi hụi cũng
tới tuổi cập kê, nồng độ mơ mộng trong Út Đèo cũng đậm lên. Đám trai trong xóm,
trong chợ cá vẫn hay đờ đẫn ra trước ánh nhìn dương đông kích tây của con nhỏ,
nhưng đều bị nó dẹp qua một bên. Đèo chờ đại gia, hoặc tệ lắm thì cũng là con
trai đại gia. Nhiều khi cũng hờn giận má sao không đặt tên nó có chữ Hà, vì
theo như các nhà nghiên cứu, gì dính tới Hà, dù là Hà Bá thì tỷ lệ lấy chồng
giàu cũng cao hơn là không có. Thím bán mắm mồng gà chuyên gia dội nước lạnh, cười
mai mỉa “người ta đại gia, sao lạc tới cái chợ chạy tem hem này mà gặp mày ?”. “Trời”,
con Út Đèo phẩy tay, “dễ ợt”. Ví dụ như bữa nọ anh đại gia đi chuyên cơ ngang
qua thì hết nhiên liệu, ảnh sẽ đáp máy bay xuống đổ xăng. Trong lúc chờ đợi ảnh
đi dạo quanh, ghé vô ngay cái quán bà Ba Mập, đúng lúc nó đang ngồi ăn hàng và
nhiều chuyện ở đó. Vào khoảnh khắc nó sẽ ngẩng đầu lên, đưa tia nhìn khiến
thiên hạ bối rối ra, anh đại gia sẽ cháy khét lẹt trước cú sét ái tình. Duyên
trời định, dù chạy xe Lamborghini Aventador hai mốt tỉ cũng cán đinh bể vỏ như
thường.
Kịch bản là
vậy, con Út Đèo chờ cho tới năm ba mươi bảy tuổi, tiêu chuẩn hạ xuống còn chú già
Đài Loan cà nhắc, nhưng cuộc coi mắt xem hàng nào người ta cũng lắc đầu. Một bữa
đợi thằng Lý Chút Tùng lùn chút tí nhậu
xỉn đi ngang, Út Đèo ỏn ẻn ngoắc nói vô đây chơi cái này vui lắm. Bốn tháng sau
khi bụng vừa đội áo, Đèo kịp về làm vợ thằng nhỏ bốc vác trong chợ.
Bữa đói bữa
no, dù vậy Út Đèo chưa bao giờ nguôi mơ mộng. Nó mua sữa ký cho con uống, và tưởng
tới chuyện đưa con vào trường điểm, lớn lên con làm tổng giám đốc của những
công ty Vina mỡ màng, béo múp. Năm mươi tuổi, da Út Đèo điểm xuyết thêm vào
bông đồi mồi màu nâu cánh gián, hai mắt vẫn ghẻ lạnh nhau sau nội chiến, nó
chính thức phải lòng anh Kim Tan trong mấy bộ phim Hàn. Cứ hình dung ảnh ghì ôm
mình từ phía sau, trùm áo len của ảnh vào người mình, Út Đèo rung động tới mức
không nghe đứa con gái của mình kêu má ơi nhà hết gạo.
Mơ mộng đâu
có tốn kém, nên cứ mơ cho hoành tráng. Tơ tưởng phi công Hàn lái máy bay Út Đèo
đâu có gì sai, cũng chính đáng như như bà nội trợ mơ trên mâm cơm không món nào
có độc, cô giáo mơ không phải bù đầu với trăm loại giáo án, bà già ước có răng
để ăn khô mực. Út Đèo có lần chứng minh cho chợ cá thấy đâu phải lúc nào mình
cũng ở trên trời, khi thỏ thẻ tâm tình rằng mỗi tối nằm bên ông chồng xỉn quéo,
Đèo ước phải chi cái gì trên người chồng dài thêm một chút thì hay. Mấy chị kia
cũng ngậm ngùi, ờ thì ít nhất cũng phải bằng trái dưa leo chớ.
Vậy nên đêm đêm Út Đèo vẫn mơ tưởng về dưa leo củ cải,
và nghĩ coi năm mình bảy mươi ba tuổi thì mặc áo tắm nào khi đi biển Vũng Tàu với
anh chồng sau mang tên Putin. Út Đèo chỉ có mỗi niềm tuyệt vọng nho nhỏ, là bầy
con bảy đứa không ai có khả năng mơ mộng phi thường như mình. Có bữa thằng Năm
tay chống cằm ngó mong ra cửa, Út Đèo tưởng con đang mơ làm ca sỹ triệu đô,
nhưng câu trả lời của nó bèo bọt hơn mong đợi, “tui chờ cho xe mít chạy ngang
đây bị lật để chạy ra giựt mấy trái ăn chơi, hổm rày thèm mít quá trời”.
(Nguyên bản)
Vụ xe mít lật và cty Vina. Kakaka
ReplyDeleteMới đọc sơ qua thì thấy vui nhưng nghĩ kỹ lại thấy buồn quá Tư ơi.
ReplyDeleteđọc xong bối rối luôn, Tư cập nhật tin tức nhanh dễ sợ, vừa lạ vừa quen à nghen!
ReplyDeletecó những lúc buồn, đặc biệt là những khi xung quanh không khí như đặc lại, sóng sánh, buồn... ghé vào đây, thăm người không quen... và thấy buồn hơn :(
ReplyDeleteHay quá cô Tư, thiệt tình không chê vào đâu được. Cơ mà cái chữ "miện" ở dòng đầu tiên thiếu "g" đó cô Tư. ^_^
ReplyDelete"miện" trong từ "mũ miện" đâu có "g" bạn!
ReplyDelete_ _" vậy mình nhầm. Xấu hổ quá xá. ^_^
ReplyDeletekiểu viết này khác trước nhiều quá. giống như viết cho báo TTC mấy chục năm trước.
ReplyDeleteTư ơi, đừng đọc báo nữa em. Tôi thích đọc em là để thưởng thứccía gì nguyên chất Cà Mau quê kiểng để tâm hồn dịu lại. Em làm nồi lẩu này tôi đau tim thêm.
ReplyDeleteHôm bữa đọc tiểu phẩm trên Tuổi trẻ cuối tuần, thấy giọng văn quen quen thì mình nghi nghi đấy là của Tư, ai ngờ bữa nay lên web thì xác minh là mình đã không nhầm! Tôi không đồng tình với ý kiến của Hà Thanh Vân bởi: Tư viết các dạng tiểu phẩm này cũng khá nhiều, điều đó thể hiện cái nhìn đa dạng cùng giọng điệu đa thanh của nhà văn trước cuộc sống. Hơn thế, cái cười trong tiểu phẩm trên không chỉ để "cười đó rồi quên đó", ẩn sau tiếng cười là vấn đề mang giá trị nhân văn sâu sắc (Không tin bạn đọc lại lần nữa đi). Một nhà văn chả lẽ chi loay quay với đồng quê, con người ở nông thôn, đó vô tình trở thành áp lực cho nhà văn bởi viết nhiều về cái gì đó dễ dẫn đến lặp đề tài, tạo cảm giác chán cho người đọc. Gần đây, Tư viết nhiều về cuộc sống hiện đại, nhất là những vấn đề mang tính thời sự cao, theo tôi nghĩ đó là hướng đi phù hợp của Tư. Nhưng duy tôi lại không thích lắm khi Tư viết thơ, nó trừu tượng, khó hiểu lắm!
ReplyDeleteĐối với tôi thì không cần phân biệt truyện ngắn, dài, tản văn hay gì gì khác. Chỉ cần đọc 1 đoạn là biết ngay là Tư. Và đó là thành công lớn nhất mà không phải nhà văn nào cũng có. Không cần luyện, đó là năng khiếu, là tâm hồn nhạy cảm, là bản lĩnh tự nhiên của 1 nhà văn thực thụ. Miễn bàn, cứ để Tư tự do viết sẽ tốt hơn.
ReplyDeleteNgười miền Tây
Chuyện của Chị Tư sầu riêng đọc câu cuối là đắc nhất!
ReplyDeleteCười. Châm biếm. Nhưng vẫn có gì đó buồn buồn
ReplyDeleteGreat Tư
ReplyDelete"Vụ hoang tưởng án" xe mít lật làm liên tưởng tới lật xe beer ở Biên Hòa. Thâm thúy quá chừng...
ReplyDeletehay lắm bác Tư
ReplyDeletequà tết 2014
Hay quá, nhất là cách dung chữ: "một bộ phận không nhỏ, “cái đẹp cứu rỗi thế giới còn người đẹp cứu rỗi những đại gia”...Tư viết chuyện kiểu nào cũng thâm tram hoặc cuời ra nước mắt. Thật là không tiếc thời giờ để đọc văn của Tư...
ReplyDeleteNguyễn Ngọc Tư, một nhà văn Nam Bộ. Chà!...
ReplyDeleteNgười Nam Bộ viết khác, mà đọc cũng khác.
Đọc xong, không cười nổi, chỉ thấy lòng mình như bị ai bóp, ai vò nhưng vẫn phải cảm ơn Em. Chúc Em và gia quyến luôn an khang, hạnh phúc luôn viên mãn! - một người anh cũng...đen, buồn, khùng nặng lại còn dư ký nữa, hihihi!!!
ReplyDelete