Jun 7, 2009

có thể...

Vừa hết...  


Những ngón tay nói lời câm lặng, 
Những ngón tay gật đầu câm lặng, 
Những tin nhắn làm nên câm lặng 
cuộc gặp nhau… 
(và những lời yêu thương đã lâu không nói qua đôi môi,
Thời của những ngón tay nói,
Thời điện thoại nhận được nhiều âu yếm, hơn người)

chỗ ngồi quen, thuộc lòng từng mảng vôi rơi khỏi những bức tường chết sững
vôi mồ côi, vôi lạc loài
quán đủ nhỏ 
người đủ đông,
bạn bè đủ mặt 
khói thuốc đủ cay vai áo 
chỉ không đủ lời để thành lời,  
không đủ cười để thành vui 

bạn chìm vào ghế rất sâu 
bạnchìm trong giấc không màu, 
Mắt tìm một chỗ đậu cứ trượt mãi trên rêu, trên khói 

Buổi sáng thứ một ngàn năm trăm mười hai, 
bạn bè lại gặp nhau và chào nhau
nắng lên trong suốt,  
lúc ra về chớm hỏi, tối qua có ai say ? 
chới với câu rơi phía gót người...  

Mắt đã rêu lâu quên chạm mắt 
Tay đã rêu lâu quên chạm vào tay 
Cà phê sáng nay
(như cuộc đời)
không dấu vết 
tiếc nuối  
tiếc nuối 
tiếc nuối 
cũng vừa tan khi đến cỗng nhà…

Sương mù


Chân lý ngủ mê,
vào cái ngày sương mù ấy
lá đang xanh hay đã phai màu ?
hoa bạc đầu hay sắc tím vẫn nhói sâu ? 
Đường thăm thẳm vô biên, hay đường chỉ năm ba bước ? 
Mây lang thang trên vai, hay không bao giờ ta tới được trời cao ? 

Mắt tôi vừa rụng giọt sương 
hay nước mắt cất lời ?
Người còn ở bên tôi
hay người để tình trôi ?
Thênh thang thênh thang sương rơi,
thế giới còn có người ?

Những câu hỏi liêu xiêu hư thực, 
trong ngày sương thức giấc,
ôm vào lòng nó sự thật giống như sự thật

Tin còn có vành tai, nhờ lạnh buốt
Tin còn có bàn tay, vì lạnh buốt
Mặt trời ơi mặt trời ơi,
cũng có khi tôi nhớ người…

 


1 comment:

  1. Anonymous6/13/2009

    Dạo này cô Tư sao thế? Bị làm sao àh? Sao tự nhiên lại cứ như thế này? Con chỉ thích cô Tư trong những câu chuyện viết về quê hương, viết về cái đất Cà Mau quê cô đó, về những vụ tôm, mùa lúa, những cái chợ quê, vân vân và vân vân... Sao cô cứ sầu một nỗi mênh mang như vầy? Cô cứ bơi mãi trong đó biết ngày nào thoát ra được đây?

    ReplyDelete