Aug 18, 2011

Vẽ nhớ


Mộng mị lửng lơ trong căn phòng tối
Lửng lơ nắng vàng lửng lơ gió thổi
Lửng lơ những tơ nhớ không màu

Xa quá nghĩ đến người phải vói
Mắt ngậm khói ứa cay
Ngàn dặm mây ngàn dặm mây

Căn phòng lẻ thênh thang thân xác lẻ
Bện không dày được thương
Bên ấy người gầy như những nhánh xương
Bao thở dài mài mòn thành tro bụi

2 comments:

  1. thiếu nữ miền đông9/24/2011

    giận từ hôm qua tới giờ vẫn còn run...tui không thể tưởng tượng được "sầu riêng" lại chiếm một phần trong đời sống tinh thần tui, một ngày nào đó...chủ VƯỜN SẦU RIÊNG lại "đóng cửa" nữa... chắc tui buồn tui giận còn hơn bây giờ... nên tui muốn "cai" không cồm-mên gì ở đây... mà "cai" không được... làm sao ta???

    ReplyDelete
  2. Đàn bà không yêu thì nhạt.

    ReplyDelete