Jul 5, 2007

Rỗng


Ngủ một giấc thức dậy, mở con mắt nhìn ra, thấy toàn người xa lạ. Không xe máy, không tính tính, không công việc cơ quan, không nấu cơm, không đưa đón con, không gì cả.

Đứa cháu đi thi mất. Cả cái cảm giác thi Đại học mình cũng không biết. Tiễn nó tới cỗng trường, cũng chẳng dặn dò chi cả, lòng rỗng không, có cảm xúc gì đâu mà nói. Chỏng chơ trở lại, đi dọc bến sông, đọc sách mà vẫn rỗng, đúng là rảnh quá đi, rảnh không chịu nổi.

Bây giờ thì quay về nhà mình. Với mình. Gởi mấy cái thơ lằng nhằng, viết mấy dòng lăng nhăng cho blog, xách xe chạy lăng quăng để nhà nước có lý do tăng giá xăng. Đi chợ mua cá nấu cơm, rầy rà thằng Bạn Nhỏ, cho nó ăn, đưa nó tới trường. Tới cơ quan ăn vặt, lĩnh lương, gặp mấy thằng bạn (bao gồm nhiều ông già) uống vài ly rượu, ly trà, chọc ghẹo tán tỉnh nhau những câu đã nguội ngơ từ mấy năm trước, năm trước.

Hết sự nhàm chán này đến sự nhàm chán khác. Và nhàm chán khác nữa đang giăng bẫy chờ.

Chớ muốn gì nữa bây giờ ?

Và bạn nói rằng 6 tỉ người cũng đang sống như vậy.

Tất nhiên, tôi không tin.

3 comments:

  1. Anonymous7/06/2007

    Roi, doc mot nhoang la het ngay, giong nhu an ngon ma chua da them. Con nua khong? Cam on nghe, nguoi dep!

    Ban viet tap van hay lam, phai viet moi ngay :)

    ReplyDelete
  2. Vay thi toi la... sieu nhan mat thoi. Moi ngay viet mot tap van ? Troi !

    ReplyDelete
  3. Anonymous7/06/2007

    Troi, nguoi ta biet ban la sieu nhan nguoi ta moi xin (hay la doi) moi ngay mot tap van cho:) Haha, gion choi cho cam on lam do nghe. Cam on bai van cung nhu "cam on hoa da vi ta no. The gioi vui tu noi le loi."

    Hong phai tho tui dau nha, noi truoc keo bi la.

    ReplyDelete