ta đang cười mi nghĩ ta vui, cũng như mi tin ta buồn khi nhìn vào nước mắt,
nếu ta suýt xoa, thì trên người ta hẳn có vết thương nào đó đang ứa máu tươi.
Áo mắc vào thân ta đắt tiền, mi nghĩ ta giàu có,
bàn tay ta khô cong khẳng khiu, mi thương những ngày gian khó
đứng bên nhau, mi chỉ thấy đấy mắt đấy mày,
từng ấy vết nhăn từng ấy sẹo
mi còn thấy gì khác nữa
ngoài hình ảnh con người đang dần già nua tàn úa,
hỡi những tấm gương ta soi bóng ngày ngày ?
Say nắng
Tôi thấy tôi cố ngồi dậy
Tôi dỗ tôi gắng đứng lên đi,
Ra khỏi giường
ngoài kia nắng đang tràn ngõ vắng
Cơn khát trên môi trôi đi bởi một làn nước
Bàn chân trần nhón trên những viên gạch ướt
Bật một bài nhạc cũ
Và tôi thấy mình ngây dại hát theo
giấc chìm sau những chiêm bao
Qua ao vắng tôi bơi về bờ bến thực
Chết thèm một tiếng ới
một bàn tay với
tỉnh giấc mướt mồ hôi
bàng hoàng chìm sâu với nỗi – không – người
Khi ta không mặc áo quần mi có thấy chi không ?
ReplyDelete