Nov 17, 2008

Câu hát này cho Bạc...

Bạc là tên của thằng nhỏ sẽ trở thành thợ mộc. Tôi thích một cái tủ sách lớn đặt ở trên gác nhưng sợ cầu thang hẹp, di chuyển khó nên rước thợ về nhà. Tốp thợ có bốn người, thằng Bạc đang học việc, lủn tủn chạy đi lấy cái bào này, cây thước kia cho mấy anh. Nó hay lục lọi đống sách của tôi nằm ngổn ngang trên sàn nhà, gặp cuốn dày, nó xoay đi xoay lại, chắc lưỡi, “trời ơi, cầm cuốn sách này là thấy buồn ngủ rồi. Toàn là chữ, không có hình gì hết vậy chị Hai?”. Cũng may, không có hình mà nó không chỏng ngược sách xuống, chứng tỏ nó cũng biết chữ, chút ít.

Lúc đó tôi đang đọc Rừng Na-Uy, chính xác là đọc lại lần thứ hai, hít thở lần nữa cái không khí u sầu, buồn bã của một mối tình. Thằng Bạc thấy tôi dán vào cuốn sách, nó hỏi sách viết gì vậy chị Hai. Tôi đáp ơ hờ, ờ thì tình yêu và cái chết. Thằng Bạc trề cái môi thâm sì của nó dài thượt, “ai mà rảnh quá vậy, viết mấy chuyện tầm phào không. Chị Hai có truyện vụ án, hay truyện ma không ?” Tôi lắc đầu, thằng Bạc ỉu xìu. Tôi mắc cười quá, nói, sách nói về cái chết cũng hay mà, sao không thích. Thằng Bạc nguýt ngoáy, “hay gì, chết là hết trơn…”.

Chết là hết trơn. Đó là quan điểm của thằng Bạc – thợ - mộc, nó chỉ cần gọn lỏn bốn từ. Còn triết gia, văn sỹ, đạo giáo thì nói về chuyện này hàng ngàn năm nay, vẫn chưa muốn dừng lại ở bờ bến nào. Thằng Bạc kể, hồi má nó chết rồi thì chị Hai là má nó, chăm sóc mấy đứa em, nấu cơm, giặt giũ, đi làm kiếm tiền… Má nó trở thành ma rồi, đâu còn nhúng tay vô mấy chuyện đó. Nghĩa là hết rồi. Chấm dứt rồi. Những người sống mắc đi làm để có cơm ăn.

Thế còn nỗi nhớ ? Sự tuyệt vọng ? Sự tồn tại ở một thế giới khác ? Sự ám ảnh miên viễn của nỗi mất mát ? Nhưng tôi đi cãi nhau với thằng nhóc này thì tôi uổng công. Có lẽ tất cả điều đó vô nghĩa trước việc “đi làm để có cơm ăn…”. Tôi đành cười trừ.

Tủ sách đóng xong, thợ chính không tới nữa, phần đánh bóng, sơn, lau chùi kính… tóm lại, phần “hậu kỳ” giao cho thằng Bạc. Tôi nhịn nghe nhạc mấy bữa, cũng thèm. Ai ngờ thằng Bạc rất lấy làm phiền, nghe “Đố ai” của Phạm Duy, nó cằn nhằn, “Cái ông này quởn thiệt quởn, biểu người ta đếm lá, đếm sao trên trời, sống kiểu vậy không đói chết mới lạ…”. Thái Thanh hát "Tìm nhau" thằng Bạc không mấy hài lòng, "khó hiểu quá, tìm nhau mà tìm trong hoa nở, tìm trong gió... sao mà có, trời ? Sao không đăng tin trên đài cho gọn ?". Cho tới “Giết người trong mộng” nhạc sỹ phổ theo thơ của Hàn Mạc Tử thì thằng Bạc bực bội thật sự, “Có giỏi thì đi giết mấy người ác đang sống sờ sờ, nhởn nhơ kìa. Thương người này không được thì thôi, đi thương người khác, hơi sức đâu hăm he lãng nhách …”. Tôi tức anh ách, nhưng cố nhịn, cãi với thằng nhỏ này thì tôi cũng giống như con nít.

Cố nuốt cục tức, hỏi, vậy chứ nhạc gì hay ? Nó cười, chị Hai có Đám cưới nghèo ? Có Hoa sứ nhà nàng hông ? Có Chuyến xe lam chiều hông ? Thói đời ? Sao gì cũng hông có vậy trời ? Mấy bài đó nghe hay lắm, vầy nghe, “đường thương đau đày ải nhân gian ai chưa qua chưa phải là người, trông thói đời, cười ra nước mắt…”, vầy nghe, “phố buồn mình tôi bước chân lẻ loi. Ray rứt trời mưa bỗng nghe mặn môi…”, vầy nghe “đừng nói xa nhau, cho tâm hồn đau khổ, đừng nói xa nhau, cho mắt lệ hoen mờ…”, vầy nghe, “Em qua sông gió thổi bên lòng, gió lạnh lùng đưa hoa tím long đong, nước lạnh lùng trôi…”

Thằng Bạc nhắc tới bài nào là hồn nhiên hát luôn bài đó. Giọng nó không tệ, ngọt và nhừa nhựa, tưởng nó đã uống vài ly rượu rồi. Những bài hát nửa lạ nửa quen, tôi nghe suốt từ thời thơ ấu, giờ vẫn gặp lại trong quán cafe, quán nhậu, trên đường phố… Tôi không mang về nhà thì thằng Bạc đem về, như thể nó biết tôi đã để quên, đã đánh rơi bên đường, như thể tất cả chúng là của tôi. Chỉ có bài hát “mèo hoang” nào đó mà thằng nhỏ nhắc, tôi thấy hơi xa lạ. Bạc tỏ ra thất vọng ghê gớm, bài đó hay lắm. Hát cho mấy người làm nghề bán bia ôm, mà hay, “có phải em về trong đêm nay, bước thấp bước cao ngã nghiêng trên đời này…”

Bỗng dưng thằng Bạc rưng rưng, chị Hai tui nghe lần nào cũng khóc hết. Rồi bỗng dưng nó sợ tôi đoán ra điều gì đó, nó đột ngột gượng cười, “hỏng biết chừng nào người ta mới viết bài hát về thợ mộc như tui hen ?”.

Tôi không biết. Tôi cũng chưa biết bài hát làm rơi nước mắt những chị cave, những người đàn bà sương gió. Nhưng giờ trở đi, tôi sẽ lắng nghe…

“…đời còn nhiều bể dâu, người hỡi có thương nhau, thì xin chớ buồn...”, tạm thời chưa tìm ra bài nhạc nào viết về anh thợ mộc, tôi gửi mấy câu hát này đến Bạc, một người từng gặp…

10 comments:

  1. Anonymous11/14/2008

    ừ, bài "mèo hoang", nghe rất hay! Link nè chế: http://www.bennhac.com/#/song/5042/Meo-Hoang
    bac3phiq6

    ReplyDelete
  2. Anonymous11/15/2008

    Moi lan toi di chung xe voi dua con trai, no mo nhac Dam Vinh Hung. Toi noi, me lay con, con tat di gium me.

    Toi biet Dam Vinh Hung la than tuong cua nhieu nguoi, nhung toi ai oan khi con toi nghe DVH.....

    ReplyDelete
  3. Anonymous11/16/2008

    Nhung ban nhac ma Thang Bac ua thich da co hon 30 nam roi.
    Nhung ban nhac do da co thoi gian dai bi cam doan. Ai nghe se duoc di cai tao.
    Nhung ky thuc, trai qua bao thay doi, nhung ban nhac do van duoc nguoi nghe, ua thich.
    Bay gio ai con nho bai "giai phong mien Nam"???"Bac cung chung chau hanh quan"??? Va nhung bai nghe thay mui han thu, va sat khi???

    ReplyDelete
  4. Cái khỉ gì chế cũng viết được vậy chế ?

    ReplyDelete
  5. Anonymous11/17/2008

    Ban oi,
    Bay gio la cai thoi "Con gái Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng lên xe hoa

    Hôm qua, doanh nhân trẻ Nguyễn Thanh Phượng, con gái của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, đã thành hôn với Nguyễn Bảo Hoàng, tổng giám đốc điều hành quỹ đầu tư IDG Ventures tại Việt Nam." (Theo Sài Gòn Tiếp Thị)
    Va Nguyễn Bảo Hoàng la nguoi duoc viet rat ro trong bai bao nay

    http://www.washingtonpost.com/wp-dyn/content/article/2005/06/08/AR2005060801840.html
    ...
    thi chung ta co the hy vong tinh hinh se "sang sua" hon. Hy vong se khong con bao gio con phai nghe nhung bai nhu "Giai phong mien Nam" hay "Bac cung chung chau hanh quan" nua !!!
    Mong lam thay!

    ReplyDelete
  6. Anonymous11/17/2008

    Vo cung cam on con gai cua thu tuong. Co nay dang duoc ghi vao danh sach nhung nguoi co cong dau trong viec han gan "nhung vet thuong chien tranh."
    Nho co ma bay gio Viet kieu duoc quyen mang hai quoc tich.

    ReplyDelete
  7. Không nhiều, nhưng đã có bạn mang bom vào trong vườn tôi.

    Thật ra, nếu tôi nói, "chiến tranh thôi, tui đang khoái chiến tranh nì..." thì bạn ôm bom chạy tới là chuyện phải lẻ, nhưng có lúc tui chỉ nhẩn nha chuyện đời, chuyện mấy người nghèo biết thương nhau, hay ngồi nhắc mấy bài bolero... thì bạn vô, cho nổ đùng cái, quả là không phải. Trồng sầu riêng nên tôi cần... rơm, chứ không phải... bom.

    Mà bom của bạn rất ư là... xịt, chẳng hạn nói, những bài hát đấy đấy bị cấm, ai nghe là bị cải tạo, tôi nghe hồi nhỏ tới giờ có sao đâu, mấy chiếc xe kẹo kéo mở suốt ngoài đường cũng chẳng sao. Bạn ở trời nào mà thiếu thông tin dữ vậy. À, nhân tiện lại nhớ quả bom khác đã từng nổ trong vườn, biểu tôi đi tìm một mãnh đất tự do mà sống. Nếu ở chỗ tự do đó mà thiếu thông tin, thiếu gió chướng, thiếu lục bình, thiếu mắm sặc... thì tôi cũng không khoái đâu. Quay lại vụ thằng Bạc với bolero, có bạn nói luôn chuyện con gái ông Dũng lấy chồng. Con gái lấy chồng thì có gì lạ đâu trời, chừng nào ông Dũng lấy... chồng hãy la làng lên.

    Tôi đã viết một entry rồi, nói về cái vụ bạn xách nón chạy lại rủ tôi đội, tôi nói tôi không đội nón, tôi theo tông phái "đầu trần chăn trâu". Giờ xin nhắc lại, tôi không khoái nón mà cũng cực kỳ ghét bom.

    Nếu bạn yêu bom, hay là cứ lập riêng cho mình một bãi bom, chứ saurieng thì chỉ trồng cây thôi.

    Kính báo !

    p/s bac3phiq6 : cảm ơn em đã gửi link.

    ReplyDelete
  8. Anonymous11/18/2008

    @ Nguyễn Ngọc Tư
    Mình là một đọc giả rất yêu quý bạn và giọng văn của bạn!
    Tình cờ lạc vào vườn sầu riêng nhà bạn nên để lại vài dòng chào hỏi!
    Chúc bạn viết khoẻ, viết hay nhw bạn đã từng viết, bạn nhé!

    ReplyDelete
  9. Anonymous11/24/2008

    Cảm ơn chị nhiều. Bài viết hay lắm. Em xin phép được post về blog của mình.

    ReplyDelete
  10. Anonymous12/11/2008

    yêu Tư nhất ở chỗ nầy đó, mình ghét cực kỳ những kẻ mang bom vô nhà mình mà cứ làm như thương mình lắm !!!!

    Bạn Hiền

    ReplyDelete