Bạn tính sống sao lúc về hưu? Ông nhớ mình nhận được câu hỏi đó trong một cuộc họp lớp. Hồi ấy bọn ông chưa tới bốn mươi, không phải trẻ cũng còn lâu mới già. Nhưng ai nấy đã chớm mệt mỏi, nên toàn mơ giấc điền viên. Người nói sẽ về quê làm trang trại nuôi dê. Người ước mở tiệm sách báo, đồ chơi con nít. Người khoái mua đất vườn, trồng nhiều cây ăn trái tàn lớn để giăng võng nằm chơi. Người mơ khoác balô rong chơi ta bà thế giới.
Câu hỏi xoay vòng và còn ít người nữa mới tới lượt ông. Không cần phải nghĩ ngợi vẽ vời, vì cái viễn cảnh quãng sáu, bảy mươi tuổi của mình ông đã tưởng tượng đến thuộc lòng. Ông sẽ mở một quán càphê nhạc Trịnh dịu dàng trong sân nhà, trồng nhiều hoa cỏ lạ, sáng sáng rải gạo đãi chim trời. Nhàn tản, thư thả mà kiếm đồng ra đồng vô. Chỉ là nép qua một bên cái con đường mưu sinh mà cả tuổi trẻ ông đã chạy mệt phờ chứ không phải rời đi.
Người ta bắt đầu nuôi mộng điền viên với hy vọng buông bỏ, nghỉ ngơi, giũ sạch bon chen về với thiên nhiên cây cỏ. Bạn bè ông tưởng vậy. Nghĩ lại thì chỉ là giả đò buông, nghỉ. Chăm chút bắt sâu một cái cây để đợi nó ra hoa, ra trái. Nuôi con gà trông nó đẻ trứng. Đãi chim sâu chim sẻ chút gạo là để chúng luẩn quẩn quanh nhà ríu rít cho vui. Vãi mồi xuống ao trông cá lớn mau mau kêu thương lái tới.
Ủa sao mình không khui họng đìa cho bèo trôi đâu thì trôi, cá lội đâu thì lội? Sao mình không làm một việc nào đó mà chẳng thèm kỳ vọng, chờ đợi khát khao thu hái? Ông bỗng nghĩ vậy, và khi câu hỏi “làm gì sống qua tuổi già” tới tay mình, ông ngật ngừ nói, “Tôi chỉ khoái dán con diều rồi xách ra ruộng thả chơi. Tôi thả cho nó bay cao thiệt cao, nằm gối đầu trên gốc rạ dòm chút rồi tôi bứt… dây diều kệ nó băng đâu thì băng…”
Hết thảy bạn ông đều kêu trời, “thằng cha lãng nhách…” Lúc đó trong người “có sự say”, ông cũng không biết cái ước ao kỳ cục đó từ đâu tuôn ra khỏi miệng mình. Nhưng nó làm ông chơi vơi lâng lâng, dù ngày sau, tháng sau, năm sau…
– Nhưng tới giờ tôi vẫn chưa thả được con diều đó, cũng sáu, bảy năm rồi chớ giỡn…
Người đàn ông gãi gãi cái đầu trọc bon, cười xởi lởi. Giấc mộng tay không thả diều của mười năm trước là do tôi khơi lại, bởi tôi cũng có mặt trong quán vào buổi chiều hôm đó, cũng âm thầm góp một giấc ta bà cùng hoa cỏ. Giữa đông đúc ồn ã, nghe lóm tiếng được tiếng mất, nhưng thấy người đàn ông tướng tá hì hợm liêu xiêu đứng dậy, oang oang nguyện được… bứt dây diều, tôi suýt chạy qua nhìn cho rõ mặt coi ông này nói chơi hay thiệt. Không thể tình cờ hơn, ngẫu nhiên chỉ là ngồi cùng một quán, nhưng vụ bứt dây diều hẳn gây ít nhiều ấn tượng trong tôi, nên mới nhớ tới giờ. Mới nhận ra ông sư đang lúi húi phơi thuốc trong sân chùa chính là cái người năm cũ, mới buột miệng hỏi :
– Thầy ơi, thầy thả về trời bao nhiêu con diều rồi?
Ông thầy nhễ nhại mồ hôi ngờ ngợ, là cái cô bữa đó chạy tới ngó tôi lom lom đây nè… Ông ngạc nhiên vì tôi còn nhớ nhưng tôi thì không ngạc nhiên chút nào khi gặp ông trong vườn chùa với chiếc áo nâu.
Chẳng hiểu tại sao…
Tui không đọc được bài Đặt cục gạch, chị Tư đăng lại giùm nghen.
ReplyDeleteTừ khi trẻ nhân vật "ông" này đã từng nghĩ qua sẽ buông bỏ rồi, thì về già nương cửa Phật âu cũng là lẽ .... tất nhiên. Sao lại "chẳng hiểu tại sao ?"
ReplyDeleteKhao khát chút "buông" với đời khi còn trẻ là bởi "buông" với"thắt" cứ lẫn lộn hoài, luẩn quẩn không ra.
ReplyDeleteVề già nương cửa Phật đâu phải là "buông", sợ rằng còn "thắt" thêm đó chị.
Chị Tư cho điện kiến bài Đặt cục gạch nhé. Cảm ơn chị nhiều.
Đâu phải cô Tư cô không hiểu. Cổ không hiểu cổ đâu có viết cái này.
ReplyDeleteLúc này coi bộ cô Tư thiền dữ lắm rồi đó nghen.
Mời chủ nhân Blog và các bạn ghé qua thăm blogspot của mình
ReplyDelete--
http://dacbietthuvi.net
(Nó là 1 blogspot)
Thời buổi này "già" mà muốn "về hưu" thiệt khó Tư ơi! Ở Xìgòn mà thả diều cũng kẹt, bầu trời không còn chỗ để diều bay!
ReplyDeletetrung hop thiet, em cung moi post bai len. De tai cung la canh dieu do.
ReplyDeleteTui thấy ổng như con diều. Suốt đời có bay đâu
ReplyDeleteủa, sao vầy nè. Tui vô mãi mà không được
ReplyDelete!
ReplyDeleteCàng đọc càng thấy hay
ReplyDeleteTui về hưu lâu rồi. Lãnh lương hưu qua năm thứ tư rồi. Thấy mình cũng muốn buông mà sao không buông được. Cũng khổ. Còn sợi dây thì con diều còn bay, cát dây rồi, nó băng mất tiêu, cũng tiếc chớ!
ReplyDeletetrích:"...Ủa sao mình không khui họng đìa cho bèo trôi đâu thì trôi, cá lội đâu thì lội? Sao mình không làm một việc nào đó mà chẳng thèm kỳ vọng, chờ đợi khát khao thu hái?..."hết trích.
ReplyDeleteđoạn này bạn viết thích thật,nó đơn giản,bình thường như ngày thường,nhưng lại có được ý vị khoáng đạt giang hồ-dĩ nhiên đây là cảm nghĩ của riêng tôi khi đọc