Jul 17, 2010

chiện vỉa hè

Hiểu lầm nhỏ về gia tài của cô gái nhỏ
(Chiện định 1200 chữ mà ra 2400 chữ, hichichic)

"Chút tui lấy cái quý giá nhất của con nhỏ ho lao đó xài đỡ…", thằng Giang Hồ Con nói, thèm khát tươm ra mắt ướt ròng khi nó ngó vuốt theo bóng đứa gái chấp chới vào con hẻm tối. Ông già đang ăn bữa chiều với cháo trắng cùng trứng muối, chực nghẹn. Ông nạt nhỏ, giọng đuối như sắp khóc :

- Bậy, mầy. Con nhỏ đó coi bộ hiền… Tội nghiệp nó…

Nhưng dân giang hồ tuyệt không biết tới hai từ "tội nghiệp…", nhất là thằng Giang Hồ Con. Hồi mới lảng vảng ở địa bàn này, nó vỗ ngực xưng Năm Thẹo, Bảy Búa... Những cái tên oai hùng rùng rợn đó là nó tự sáng tạo cho kêu, cho thấy trong người nó chỉ chảy độc một dòng máu lạnh. Nhưng có vỗ ngực xưng ông trời thì với ông già từng dầm dề sương gió đường phố, thằng nhỏ vẫn là Giang Hồ Con. Bằng chứng là nó đang đói meo từ sáng giờ, sau khi lên xuống bao nhiêu xe buýt. Vào một ngày người ta bỗng dưng đầy cảnh giác, chẳng để lộ chút sơ hở nào. Vào một ngày chỉ một gói xôi năm ngàn đồng bạc còn kiếm không ra để lót lòng cho qua bữa, đừng nói tới chuyện teo phê tê mê.

Buồn tình, Giang Hồ Con vạ vật chỗ ông già, bòn mót từng điếu thuốc. Khói không đủ no. Nhưng không đủ tắt đi dục vọng bỗng dưng bùng cháy trong người nó. Thằng nhỏ túng tiền, không tiền thì làm gì cho hết cái đêm thênh thang này ? Tình cờ đứa con gái kia chạy xe qua, tình cờ Giang Hồ Con nhìn thấy chút le lói của niềm vui chiếm đoạt. Nó liếm môi nhắc lại lần nữa, lấy cái quý giá nhất của con nhỏ.

Đó là đứa con gái xanh, mảnh như nhánh trúc. Mỗi lần thấy con nhỏ đạp xe từ con hẻm Từ Hải tuôn ra là ông già thót ruột, cảm giác chút xíu nữa gió bụi trên đường Kiều sẽ làm cô tan vụn. Nhưng cô không tan, chỉ ngày càng gầy gò do vừa học vừa làm ở xưởng tàu hủ đâu đó trong hẻm. Cả lúc đi học con nhỏ cũng tranh thủ kiếm tiền thêm bằng cách chở theo lặc lè mấy giỏ tàu hủ, sữa đậu nành bỏ mối. Hôm nào nó cũng cắm đầu đi le te, ngang qua ông già theo kiểu tờ giấy quyến bay, lắt lay lắt lay. Mấy đứa giang hồ la cà ở chỗ ông già nhận xét "con đó bịnh ban" hay “con nhỏ ho lao”.

Nhờ cái dáng vẻ bệnh hoạn mà con nhỏ sống yên trong con hẻm dân giang hồ hay lai vãng. Ở đây khuất tối, chằng chịt, nhiều ngoắt ngoéo nhiều ngách trổ phức tạp... nhưng không ai để ý đứa con gái có vẻ lặng lờ trong suốt nhạt nhòa chẳng ra đẹp xấu.

Không may, đứa con gái đó chẳng tàng hình được mãi. Trong túng quẩn răng vắt không ra bợn cơm, không biết làm gì cho đỡ buồn tay buồn chân một thằng giang hồ vừa kết án cho cô. Dù trước đó không lâu khi ngó đôi tay trắng dởn của con nhỏ do thường ngâm trong nước tẩy, nó nói " thấy hết muốn ăn thịt chuột…".

Ông già thắt ruột như mỗi ngày ngó cô ùa ra gió bụi.Con nhỏ chẳng phải quen biết thiết thân gì với ông. Chỉ là mỗi ngày ông nhìn thấy nó ít nhất hai lần, vị chi một năm ông gặp nó bảy trăm ba chục bận, chắc chắn nhiều hơn. Có lần con nhỏ dắt xe tới vá chỗ ông. Bữa đó ông hỏi hai câu và con nhỏ trả lời hai câu nhưng gom lại không được miếng nào. Hỏi bây học trường nào. Trả lời : Trường đại học. Hỏi trọ ở chặng nào. Trả lời trong hẻm. Nhưng con nhỏ chỉ nói nhiêu thôi, như thể nói làm nó mệt. Nhưng lúc quay đi bỗng nó kêu bữa nào chú vô nhà con nấu lẩu mắm ăn chơi. Nhà con đằng trước có chữ “định đẳng cấp quý tộc” với “Mì Caloso – hương vị tuyệt vời”. Định là khẳng định đó, nhưng chữ khẳng bị rách rồi…

Con nhỏ không nói tên, cũng không cho hay là trong hẻm có tới sáu cái nhà dừng vách bằng hương vị mì gói tuyệt vời và định đẳng cấp quý tộc (vì nhiều lý do không khẳng được, bởi vướng thùng rác hay bị quảng cáo yếu sinh lý dán chồng lên…). Có năm đứa sinh viên làm thêm ở ba xưởng tàu hủ, cả năm đứa đều mỏng dờn. Một bữa mon men vô hẻm tìm, không biết con nhỏ ở đâu ông già đứng ngẩn ngơ rồi quay ra, nghe ngột ngạt trong mắt, trong cổ họng.

Ông cảm tình với con nhỏ, bởi gần chục năm vạ vật ở đất này chưa ai mời ông tới nhà chơi. Giang hồ không, dân tử tế thì dè dặt với ông bởi ông chơi với… giang hồ. Không, chính xác là ông kiếm sống nhờ vào tụi nó : những giang hồ bệ rạc, những du đãng hết thời. Ban ngày Bảo tàng trong kia mở cửa, ông ne nép bên gốc cây với tủ thuốc lá và cái pit - tông vá xe, đêm tới ông chiếm dụng mái hiên bảo tàng làm nhà làm quán với rượu trắng và vài món cá khô, trứng vịt lộn, đậu phộng rang… Giang hồ tép riu la cà nhậu nhẹt ở chỗ ông lấy dũng khí trước khi đánh quả hay ăn mừng thắng lợi sau đó. Phạm trù thắng lợi cũng mênh mông, có lúc tụi nó gặt được nhiều món nữ trang lấp lánh có lúc thắng lợi là lết được cái thân về dù cả người tả tơi thương tích. Khi đó ông già đem bông băng thuốc đỏ ra bán với giá cắt cổ. “Máu con người ta đâu có rẻ, tụi bây…”, ông nói vậy trong lúc vuốt cho phẳng phiu mấy tờ giấy bạc nhoe nhoét máu, cho vào túi quần đang mặc, sau đó cài năm cây kim tây, dù ông biết giang hồ đè ông ra cướp bất cứ lúc nào.

Nhưng giang hồ không làm vậy, cư dân lai vãng hẻm Từ Hải cũng có thứ đạo nghĩa riêng. Nhiều khi tụi nó cần ông ngồi đó, cho có người hoặc gợi nhớ những hình bóng thâm tình đã xa xôi… Nhất là nửa đêm về sáng, sau khi bay xong nằm ườn thiếp đi trên chiếc chiếu rách dưới bàn tay tẩm quất điêu luyện của ông già cô độc. Lúc nào cũng có vẻ buồn bã lủi thủi cúi gằm. Ging hồ với ông già tuyệt không có cái gọi là tình nghĩa. Tiền trao rượu múc. Giang hồ nói chuyện “làm ăn” cũng không sợ bị lộ, dù tiếng lóng ông già rành sáu câu. Trà trộn giữa tụi nó lâu ngày ông biết mình phận mỏng lắm. Người ta có thể bỏ mạng bởi “có cái mặt thấy ghét” theo con mắt thẩm định của giang hồ, chuyện đó ông chứng kiến rồi. Ông muốn tiếp tục kiếm sống ở cái vỉa hè này được chừng nào hay chừng ấy, để tìm kiếm một người, để nói lời xin lỗi…

Ông không biết cách nào ngăn thằng Giang Hồ Con lại, dù tội nghiệp cho đứa con gái đó. Đứa con gái từng rủ ông tới nhà chơi. Đứa con gái vẫn cung cúc chở tàu hủ sữa đậu nành đi bỏ mối khi húng bạn cùng trang lứa với nó đêm đêm thành bướm mọc cánh bay ra những khách sạn bên kia đường kiếm tiền son phấn hay học phí kỳ hai.

Con Giấy Quyến sẽ nhàu nhừ khi thằng ôn dịch này đụng vào. Ông già nghĩ vậy khi nhìn vào cánh tay lông lá u sù đầy dấu kim của thằng du đãng. Kéo ghế ngồi gần nó, ông thủ thỉ vài câu chuyện vẩn vơ, cốt là câu giờ. Bỗng dưng ông nghĩ biết đâu thâm tình làm cho con quỹ trong thằng nhỏ này thôi trỗi dậy, buột miệng hỏi, "Ông bà già mầy sống đâu ? Hỏng chừng má mầy đang chờ cửa…". Chưa hết câu mà hối hận rào ra làm đuối lưỡi, ông ngờ rằng những lời đó làm thằng nhỏ bỏ đi sớm hơn. Giang hồ Con xô ghế đứng lên, nói khuya rồi, tui tà tà vô hẻm chơi. Sau mỗi bước chân cái lưng quần nó lại tụt thêm một chút, phô ra hai múi đít lỏng thỏng thâm sì. Nó cần làm gì đó vui vui, bữa nay buồn quá.

Ông già thẩn thờ đứng nhìn theo thằng Giang Hồ Con. Nó hát ngêu ngao "Ngày lấy chồng em tưng tưng tưng tưng…" bằng thứ giọng phấn khích rạo rực. Rồi thì con hẻm chỉ còn tiếng huýt sáo của nó ngắc nga ngắc ngéo trên mảng hàng rào người ta cắm đầy miểng chai nhọn hoắc.

Ông già Khô Mực hay còn gọi là Ê Tẩm Quất hay Ê Vá Xe đã sống ngót chục năm trên đường phố, đã từng thấy máu không biến sắc, vết chém nào cũng đã ngó qua… bỗng hoang mang. Trong thinh lặng ông nghe nước chảy leo lẻo bên dưới miệng cống. Âm thanh nước chảy luôn lừa mị ông, lúc nào cũng róc rách trong veo bất kể màu nước đen ngòm bốc mùi hôi thối. Tiếng nước nhẩn nha, lòng ông cồn cả, cảm giác như hồi chiến nằm trốn lính trong rừng mà ngóng về ấp chiến lược. Mấy đứa em và người con gái ông thương kẹt lại trong đó. Người sau này là vợ ông, và đã không còn ở bên ông từ đêm tân hôn cô thấy chồng mình hì hụi tìm dấu máu tươi trên giường cưới.

Chiều hôm sau khi quay trở lại chỗ ông già, thằng Giang Hồ Con nhăn nhở khoe lượm con ho lao quá dễ. Ông già nín lặng, ông biết tấm vách gá bằng thùng giấy và những tấm nhựa quảng cáo không ngăn nổi một cuộc cướp đoạt, giày vò. Đứa con gái đó sáng nay đã đi qua chỗ ông. Đi bộ. Hai tay xách hai giỏ tàu hủ đậu nành lặc lè xao xác. Chân xà bát. Vai oằn cô độc. Mất mát. Chắc con nhỏ đau đến nỗi không ngồi lên yên xe đạp được, ông nghĩ vậy, cái thằng bất nhân quá…

Ngó ông già xót xa đờ đẫn, Giang Hồ Con thấy lạ. Nó chỉ lấy cắp chiếc xe đạp thôi mà, mắc gì ông già mủi lòng đau đớn vậy ? Làm như nó đã giết con nhỏ, không bằng...

S.O.S

Tui bị rụng tóc quá xá rồi, hết dám ra đường rồi. Thằng nhỏ đã 18 tháng rùi mà tóc vẫn rụng chắc là bệnh lý chứ hong phải sinh lý gì ráo. Ai biết cách trị chỉ giùm. Đội ơn lắm lắm !

(Hy vọng không bị người ta rầy rà là không chịu lo viết văn để kiếm giải Nobel xài chơi mà đi lo chuyện tóc tai ba xàm ba láp. Cứ mỗi lần bị rầy kiểu vậy là tui lại ngạc nhiên ôi ôi ôi ôi ôi đa tạ đa tạ. Chớ biết nói gì khi ai đó biểu tui đừng sống như người...)

Cập nhật tin tức em Tường :

Số tiền Bà con cô bác đã quyên góp cho em Tường đã vượt quá số 40 triệu rồi. Cảm ơn bà con lắm lắm lắm lắm ! Thông tin từ bạn THANY : "Kết quả sinh thiết cho biết không có di căn, sáng mai sẽ lấy tủy để làm xét nghiệm tiếp xem là u thường hay u ác tính, mình nghĩ chắc đến tuần sau mới có kết quả xét nghiệm...". Cho tới bữa nay, em ấy vẫn chờ kết quả sinh thiết là u lành hay ác. Nếu là ác tính thì tiền của tụi mình cũng sẽ là vô nghĩa, đôi khi... Đành cầu trời vậy.


34 comments:

  1. Ôi nghệ thuật kể chuyện "dẫn dụ" =))

    ReplyDelete
  2. Đọc truyện cô mà thấy thương người quá .
    Truyện hay đọc không dứt ra nổi.

    ReplyDelete
  3. datorchid7/17/2010

    Đọc bài này, em chỉ kết mỗi đoạn "Trong thinh lặng ông nghe nước chảy leo lẻo bên dưới miệng cống. Âm thanh nước chảy luôn lừa mị ông, lúc nào cũng róc rách trong veo bất kể màu nước đen ngòm bốc mùi hôi thối".

    ReplyDelete
  4. D Chau7/17/2010

    Chuyện tóc rụng cũng bình thường thôi, bạn đùng lo quá mà tóc rụng thêm! Một người bình thường mỗi ngày tóc rụng khoảng từ 40 đến 120 sợi. Có nhiều nguyên nhân; tuổi tác, sau khi sinh con, hoặc sử dụng thuốc ngừa thai-hormonal trong người thay đổi- cũng là một trong những nguyên nhân. Ban thử đổi dầu gội xem sao? Nếu có thể, uống multi-vitamin vì có thể cơ thể bạn thiếu vitamin, trừ vitamin A.
    Ban có thể tham khảo thêm ở web này: http://healing.about.com/od/aging/a/hairloss.htm

    Chúc Tư vui khoẻ, hổng bị rụng tóc nữa. Thân.

    ReplyDelete
  5. Đoan Trang7/17/2010

    Chào Tư

    Dạo mình sinh em bé được hơn 1 tuổi, tóc mình cũng rụng ghê lắm, ngày nào cũng phải hút bụi thảm vì thảm trong phòng màu trắng, mà tóc đen rụng nhiều vô kể, kể cả lúc gội đầu nữa, thành búi luôn. Sau đấy mình thử dùng nước gội đầu Pantene dành cho tóc rụng, sau 1 tháng tháy đỡ hẳn, sau 2 tháng thì khỏi, chỉ còn rụng ít ít như trước thôi. Mình thấy ở VN bây giờ cũng quảng cáo có loại dầu này đấy, bạn thử dùng xem sao, mong là hợp với tóc bạn.

    ReplyDelete
  6. @Datorchid : Mình cũng thik mỗi hai câu đó. Hehehe, đây là bản dựng, mình sẽ tinh gọn nó lại khi in.

    @D Chau & Doan Trang : Cảm ơn hai bạn !

    @Ngay Ngo & Thy Son : Đa tạ :)

    ReplyDelete
  7. Mỗi lần đọc của Tư lại như thấy những con người Nam bộ giống như những gì ba mình viết về họ từ thời kháng chiến chống Pháp.

    ReplyDelete
  8. Anonymous7/18/2010

    Tư ơi, văn dĩ tải đạo. Mình rất thích những rát rúa, chan chát, quay quắt... trong những câu chuyện của Tư. Ừ có đau đấy, có buồn đến thúi ruột thúi gan, nhưng tận trong sâu thẳm vẫn hát câu "tôi ơi đừng tuyệt vọng".

    ReplyDelete
  9. chị Tư ơi ! em ngưỡng mộ chị lắm ! mỗi lần đọc văn chị viết, em như tìm lại được chính em vậy... giửa thành phố mù khói này..

    ReplyDelete
  10. @Haukhaoco :Dạ, chị ! Mà không biết chị chê em hay khen dân Nam Bộ vậy ? :)

    @Ban Không Tên và Nhoc Salad : Cảm ơn hai bạn nhiều nhiều hen !

    (Trời, sao bữa nay tui lịch sự dữ vậy ta ?????)

    ReplyDelete
  11. Cái chi tiết ông già tìm dấu trinh tiết và mất vợ thiệt là đắt!

    ReplyDelete
  12. A, bít ngay Tư sẽ hỏi vậy mà, tại mình nói ko hết: mình cũng gốc miền tây mà:))Đây nè Tư à:
    http://www.vanchuongviet.org/vietnamese/vanhoc_tacpham.asp?TPID=5942&LOAIID=2&LOAIREF=1&TGID=1061

    ReplyDelete
  13. Năm bờ lách7/18/2010

    Ôi chuyện Nobel đã khiến thím Tư không được vui lòng, thì thôi nghĩ tới làm gì, bỏ qua đi. Trong văn chương, khách hàng không phải là Thượng đế, mà là tác giả. Mọi ý kiến là để tùy duyên, biết đâu một ngày nào đó thím Tư lại thích đóng cửa.

    Trần Tiến có bài hát "Mặt trời bé con", nay thím Tư có "Giang hồ cỏn con", cũng hay. Xin chúc mừng.

    ReplyDelete
  14. Tư tham khảo trang này, CHAT với bác sỹ trực tuyến coi, bệnh có thuốc mà. Chỉ giữ cái tâm cho nó thoải mái là được .
    http://bacsytructuyen.com/vn/
    Chúc chóng lành,
    Thân.

    ReplyDelete
  15. @Haukhaoco : Hehe, em Tư bị bắt bài rồi.
    @Chị So : Cảm ơn chị ghé qua nhà để lại dấu chân.
    @NamBoLach : Tui bày tỏ quan điểm về văn chương nhiều lần rùi. Nobel tui cũng khoái (vì tiền thưởng nghe nói cao nhất trời) nhưng con tui không thể dừng uống sữa (mỗi tháng vài triệu) để chờ đợi nobel của tui. Em tui không thể dừng chuyện học hành lại.
    Tóm lại, tui phải làm lụng để nuôi sống mình và con cái. Người ta có chuối bán chuối có chó bán chó có thân bán thân, còn tui có chữ nên bán chữ.
    @Le Hoang : Bạn mà không "yes" nữa tui mừng hết lớn, kakaka

    ReplyDelete
  16. Anonymous7/18/2010

    Truyen nay hinh nhu co hai ban thao khac nhau. Chi Tu kiem tra lai nghen !

    ReplyDelete
  17. hay thiệt, mà thấy ai cũng khổ!

    ReplyDelete
  18. Anonymous7/19/2010

    Chị Tư thử dùng "dầu gội Hương Tỏi của Thorakao đi và lotion dưỡng tóc kèm theo nữa , hương Bưởi đó cũng Thorakao" luôn, công hiệu lắm , ban em sinh xong cũng rụng tóc nhieu lắm, giờ nó moc ra nhiều lắm rồi.

    ReplyDelete
  19. Anonymous7/20/2010

    cám ơn Tư nhe, đọc đến đoạn kết mới thấy đời cũng còn những con người, dù đó là Giang Hồ Con. Vậy mà trong những môi trường khác, những người hơn Giang Hồ Con nhiều nhiều lắm, về địa vị, tiền bạc,... lại có khi không còn đủ chút tính người như vậy

    ReplyDelete
  20. Trường hợp này cũng tội quá Tư ơi...
    http://www.vnexpress.net/GL/Doi-song/2010/07/3BA1E4C2/

    ReplyDelete
  21. Chị chị, chị thử cắt tóc ngắn hết mức chấp nhận được và dùng dầu gội chống rụng tóc Foltène, chai 150ml giá 250K, thành phần của nó vừa bổ sung dưỡng chất cho tóc vừa kích thích mọc tóc đó chị. Như mấy chị kia nói thì tạm quên nó đi và giữ tinh thần thoải mái nữa chị.

    ReplyDelete
  22. Anonymous7/21/2010

    c Tư thử gội bằng dầu dừa/ dấm táo... google để biết thêm chi tiết :))

    ReplyDelete
  23. C Tu. e cũng gần hói rồi.hik. Nghe nói gôi vỏ bưởi là hết. Mà e chưa mần thử.heeh. C làm siêng gội thử đi. Chừng nào có kết quả cho e biết đặng mần theo c.hheheh. Tại e lười wo. Đọc tới cuối truyện làm e lo lắng ....hụt.hihi. Chúc vui và giàu...tóc he.

    ReplyDelete
  24. Anonymous7/21/2010

    Cô Tư, tui có chị bạn cũng bị bệnh rụng tóc chữa nhiều thứ thuốc không khỏi.Sau có người mách cô ta giã tỏi đắp lên tóc thấy tóc không rụng nữa, cô Tư thử làm coi có tác dụng gì không.

    Một bạn đọc

    ReplyDelete
  25. Em mơi ghe blog chi lan đau tien. Ua, sao chi đat cai nick la Sau rieng dzay, hơi thăc măc??? Mong chi giai thich giup em hen????

    ReplyDelete
  26. Anonymous7/21/2010

    Tư ơi,
    Đọc truyện thấy cái kết bất ngờ quá chừng hà!

    Cái vụ rụng tóc, nếu vì tóc Tư có gàu, hay bị nhờn, (sau sanh hay bị vậy, mình hồi đó cũng vậy) thì má mình chỉ là gội đầu sạch sẽ xong, lấy 1 trái chanh tươi, vắt vô pha với 1 gáo nước đầy, qua 1 cái rây để không còn xác tép, rồi Tư gội lại tóc, hứng vô 1 cái thau, xối tới xối lui xoa nhè nhẹ chân tóc. Sau cùng là xả sạch lại với nước sạch. Làm vậy tóc sẽ bớt gàu, bớt nhờn, tóc mềm mượt hẳn đó, bớt rụng tóc nữa đó.
    Mình đã hết rụng tóc bằng cách này. Bi giờ thỉnh thỏang mình vẫn xả chanh như vầy để phòng hờ với lại để mềm tóc.

    Mong Tư hết rụng tóc nhen.

    Vui nhen Tư.

    Thân mến.

    ReplyDelete
  27. Tối hôm qua, cô Út gọi điện cho tôi biết khi bé Tường đòi về nhà, bác sỹ đã nói cháu phải ở lại để điều trị. Cháu bị ung thư giai đoạn 2 nhưng chưa di căn. Nhưng không hiểu sao vẫn chưa có phác đồ điều trị. Tôi đang tính vận động tài trợ đợt 2 cho cháu, mong các bạn hiến kế.
    http://caulongbachai.multiply.com/notes/item/264
    Tư ơi, theo tôi Tư nên liên hệ với người nầy thử xem có thể giúp gì cho bé Tường như tư vấn vể chuyên môn, hoặc bằng các mối quan hệ giúp cháu được điều trị sớm hơn v.v.. Anh ấy là bác sỹ ở bệnh viện Pháp Việt http://drnikonian.wordpress.com/

    ReplyDelete
  28. Anonymous7/23/2010

    Chi Tu, em co 1 thoi gian bi rung toc giong chi, so bi ung thu di kham ton tien ma ko het, tinh co em biet duoc "dau goi duoc lieu Thai Duong" chai mau xanh (3 mui la)chi den tiem thuoc tay mua ve goi, mot thoi gian sau toc chi se moc lai thoi. Dung lo lang qua chi nhe !

    ReplyDelete
  29. Nè, cúp cái đoạn trả thù hộ rồi hả Tư. Đọc tới đoạn đó, tui hơi ngạc nhiên, vì hai lẽ :
    - Ông già đó, muốn tồn tại được ở cái chỗ đó, không thể có hành động như thế được. Bởi nếu không, thằng khác nó đã dọn ổng từ lâu rồi ! Với lại cái tuổi đó ... Híc, người ta tôn trọng quá khứ và lo lắng cho tương lai lắm. Trừ ông Cà Bi... mấy ai ?
    - Tư mà cũng ác vậy sao ?
    . . .

    ReplyDelete
  30. Thưa bà con !
    Bạn Tư cảm ơn bà con đã động viên và đưa ra nhiều phương thuốc cho mớ tóc bệnh hoạn của bạn ấy. Bạn Tư đã dùng qua tinh dầu bưởi Long Thuận (mua ở siêu thị báo Sgtt), dầu gội tỏi Thorakao, vỏ bưởi, dầu gội dược liệu Thái Dương, Vit-hair... Sau khi liệt kê thì bạn Tư hơi có tí hoang mang, phải chăng tóc vẫn rụng vì bạn ấy lấy cái đầu mình thử nghiệm nhiều thứ quá. Vấn đề bây giờ là có nên tiếp tục thử nghiệm Foltène, dầu dừa giấm táo, chanh, ăn chè mè đen (lên cân là cái chắc lun), xát tỏi lên da đầu, uống thuốc giải độc gan... để trở thành sư cô hoặc trở lại một mái tóc chắc khỏe như mấy con mẹ quảng cáo dầu gội trên ti vi ????

    ReplyDelete
  31. nghe nói xài dầu gội của con nít sẽ hết bị rụng tóc đó chị... nhưng dầu gội con nít thì ko làm tóc bóng mượt, suông dài óng ả dc...

    ReplyDelete
  32. Anonymous7/25/2010

    Trời đâu có cho không ai thứ gì, vốn dĩ Tư phải trả giá đắt cho tài năng của mình rồi, tôi khuyên Tư nên đi khám tổng quát xem thế nào, đôi khi rụng tóc là một biểu hiện của bệnh.

    Tôi rất thích đoạn "Ông già Khô Mực hay còn gọi là Ê Tẩm Quất hay Ê Vá Xe đã sống ngót chục năm trên đường phố" , một cách viết hết sức sáng tạo, thể hiện một tư duy khác thường của Tư, mặc dù tôi mới lần đầu tiên đọc bài của Tư thôi.

    ReplyDelete
  33. cô Tư ơi, tui là người hôm bữa gọi đt nè kekeke hỏi vụ kiện ông bs cà chớn mổ bé Tường ra nông nỗi đó.

    cái vụ tóc, thì trước hết phải bổ sung vitamin trong người đã, cô Tư uống vithair chưa, tốt lắm đó. sinh con xong thì cơ thể thiếu chất đó mà.

    Khi cơ thể ổn định rồi thì tóc sẽ hết rụng cho coi.

    ReplyDelete
  34. Đọc sách in gay cấn hơn bà con. Mở đến trang cuối thở cái phào, để ý lần đầu thấy Tư cho happy ending! :D

    ReplyDelete