A Ma Hwuang, một thợ săn hàng đầu của thung lũng Bớt Cơn, vào năm chín mươi hai tuổi, bỗng dưng buồn hết phương, buồn như ly rượu đầy hong có ai cùng dzô. Lão từng vang danh trên chốn giang hồ về tài săn bắn, được mệnh danh là “ông vua của các loại bẫy”, bất kể là voi hay kiến cũng không thoát khỏi tay lão. Nhưng đám con với sáu bà vợ (mà lão đã bẫy được bằng dụng cụ ai - cũng biết - là - gì - đấy) sinh ra, không đứa nào kế tục sự nghiệp lẫy lừng của cha chúng. Não nùng lắm thay.
Thấy A Ma Hwuang thở ngắn thở dài, rầu rĩ râu ria ra rậm rạp, bỏ ăn bỏ ngủ, nước mắt cứ ứa ra từng cơn từng cơn gây ngập lụt cục bộ, mấy bà vợ mắt xanh mỏ đỏ của lão quýnh quáng gọi đám con về, trước là an ủi sau là cho ông già nhớ mặt mà viết di chúc chia gia tài không bị sót. Ta nói, bữa đó xe cộ dập dìu náo động như lễ mừng công. Nghe nỗi lòng ông già tía, A Ca Nhứt cười văng nước miếng, bảo trời ơi tưởng chuyện gì, ở thành phố con vẫn nối nghiệp tía đó thôi. Thiệt, con mua đất rẻ bèo ở xứ khỉ ho cò gáy rồi đồn nhảm là chỗ đó sắp quy hoạch thành khu du lịch, người ta ào tới mua đất con hét giá trên trời. Hốt bạc mấy hồi, giờ con lên hàng đại gia rồi, tiếng tăm đâu có thua tía ?!
Đó, truyền nhân đó, đâu có ở đâu xa xôi. Cả nhà hỉ hả vỗ tay mừng mắt ai nấy sáng trưng. Như A Ca Ngũ đi mần việc cho nhà nước đã từng nhận biết bao nhiêu bằng khen giấy khen, chỉ vì sáng kiến một việc vô cùng đơn giản, hôm nay nhổ bảng cấm ở đường này, mấy hôm sau đem cặm lại, ai lớ ngớ chạy vô bị bắt phạt, ngân sách địa phương tăng lên trông thấy. Chuyện nhỏ, nhưng phải có phẩm chất của con nhà thợ săn mới nghĩ ra được.
A Ma Hwuang nghe như cởi tấm lòng, không ngờ cái máu đặt bẫy của mình truyền đến đời con cháu vẫn mãnh liệt quá chừng. Như A Ca Tam, chỉ là anh công chức ít tiếng tăm, công việc lại buồn tẻ, suốt ngày buộc phải chúi mũi dòm ngó mấy cái đại nhạc hội váy xòe váy cụp, mà gien di truyền siêu bẫy vẫn chảy rậm rật. Anh nhận ra việc mấy cô nàng lộ hàng là góp phần kiến thiết đất nước, mà anh thì yêu nước vô cùng. Mấy cô đó cũng yêu nước theo cách của mấy cổ, nhiệt tình lộ, vì có khi lẹt đẹt hoài mà hong nổi tiếng, nhưng chỉ cần phơi da mười lăm giây là báo chí đăng tên rần rần. A Ca Tam thì thầm với mấy cha thiết kế, nói hãy ngắn hơn nữa lỏng hơn nữa tuột nhiều hơn nữa, mấy em cần thế sao mấy chú không giúp. Kết quả ngoài sự mong đợi, có tháng cơ quan của A Ca Tam ra biên lai phạt chừng chục vụ hở hang lộ hàng, đem lại nguồn thu ngoài kế hoạch hết sức quý.
Tía nói không có truyền nhân là đâu có phải, A Ca Tứ giờ mới cất giọng phân trần, tía coi cả thằng Út nhà mình, thằng A Ca Út lêu lổng không nghề ngỗng, không chịu học hành, giờ vá xe ngoài quốc lộ cũng ăn nên làm ra nhờ mỗi tối rải vài trăm gam đinh xuống đường. Nó vá xe mà có đại lý luôn đó, cứ năm trăm thước lại đặt một đại lý, ghê hong ? Tía nói coi, bẫy thế mới là bẫy chứ, phải loại thợ săn ác liệt lắm mới làm được chớ. Đấy là con chưa kể chuyện con…
A Ca Tứ nói tới đó thì thấy A Ma Hwuang ngoẹo đầu sang bên trút hơi thở cuối cùng, vẻ mặt vô cùng thanh thản. Cả gia đình siêu bẫy khóc òa lên trong mất mát, gọi ba ơi tía ơi…(… cất di chúc ở chỗ nao rồi ?) nhưng không hề tuyệt vọng, huyền thoại về vua của các loại bẫy sẽ được tiếp nối mãi, mãi...
(Tư Bờ Lau)
(Tư Bờ Lau)
Hay quá!
ReplyDelete:-)
Quá độc đó nhe Tư Bờ Lau.
ReplyDeleteNếu có thể thì xin Tư làm một cái "Gia đình siêu chạy" (chạy tùm lum tà la...hehe) được không Tư?
hic..hic..chúc Tư khỏe!
qua hay
ReplyDeletedzụ này em khoái àh nha chị Tư ;)
ReplyDelete@Mafiovi: yeah ... yeah ... before 1939 A. Hitler said the same as you about his Third Reich. And now a guy of No.1 nation in the world wandering here and post a wrong comment.
ReplyDeleteBày đặt tiếng Anh tiếng U ở đây chi vậy trời!!!
ReplyDeleteặc ặc...
ReplyDeletetui nghe ai đó nói " những người biết hài hước là những người thông minh"
Tư Bờ Lau Bờ Sậy này thì...vô cùng hài hước!
Ngồi nhà chị Tư canh chừng khi nào lòi tờ di chúc ra cướp giựt chạy dzìa hi hi
ReplyDeleteHay quá bạn ơi!
ReplyDeleteBó tay chấm com !
ReplyDeleteĐúng là Moá, đọc cười sém xỉu:))
ReplyDeleteCái mặt coi hiền khô mà lời lẽ sắc bén quá chừng. Ngòi bút quý hiếm cỡ nầy tưởng chừng tuyệt chủng rồi chứ.May mà ông trời còn có con mắt..Lotus
ReplyDeleteCô Tư à, Hổng biết cổ có chuyện hay như vậy, nếu biết sớm, tôi nhờ cổ kêu giùm, có một tài liệu nói là, rùa tai đỏ nhậu cùng vài ba xị đế sẽ cường dương tráng khí, một người dùng hai người dui... sẽ rất có ích cho nạo vét hồ gươm, nhất là cánh đại gia chắc sẽ tích cực trả giá cao cho ai túm được.
ReplyDeleteVậy cổ xem lăng xê hộ dới nhé. Hổng biết có fải là bẫy hay ko?
Cô Tư đừng cho mấy người viết tiếng nước ngoài post a comment vì mấy ông này hay đưa những ý kiến mang tính chính trị lên. Hậu quả khó lường.
ReplyDeleteMột trong những bất ngờ thú vị nhất và mang nhiều hy vọng nhất là Việt Nam lại nảy sinh một Đặc Sản Miền Nam quá tuyệt vời là Tư Bờ Lau. Xin cám ơn ông trời và cám ơn cô Tư.
ReplyDeleteMình bó tay rồi, hình như đây là 1 gã phá đám hoặc 1 con bot đi post link spam. Hắn không phân biệt được blog tiếng Việt và tiếng Trung Quốc.
ReplyDeleteViết văn hay là một lẽ,có nhiều người viết văn rất hay nhưng quan trọng là viết cho ai và vì cho tầng lớp nào trong xã hội. Người ta thương Ngọc Tư,người ta quý Ngọc Tư vì văn chương của Ngọc Tư có thể giúp người và khiến cho những kẻ cơ hội mất đạo đức phải dè dặt.
ReplyDeleteCon đường em chọn nhiều chông gai nhưng ai cũng thương quý. Chúc Tư nhiều sức khỏe
"Chở bao nhiêu đạo thuyền không khẳm
ReplyDeleteĐâm mấy thằng gian bút chẳng tà"
(Thiệt lo ghê, lâu lâu post cái thơ mà không biết có bị sai không nữa, nếu có gì mấy còm sĩ bỏ qua nhé:))
Bút của Tư Bờ Lau giờ chắc đã đạt tới cấp Kim Cang Thần Bút rồi, không bao giờ tà.
@Monster: không biết cha post cái còm đó lên đây chi nữa, thiệt xin lỗi chịu hổng nổi luôn í.
tam on
ReplyDelete@Monster này hình như từ trên trời rơi xuống thì phải?!?
ReplyDeleteChị Tư có nhiều từ mới đọc chết cười luôn. Cám ơn chị đã cho bà con xả xìtrét..
Rải đinh có được tính vào hàng thừa kế của gài chông hông ta ?
ReplyDeleteHội-đồng-ban-xếp-hạnh-thừa-kế-di-sản-trung-ương đang xem xét coi "bẩy'" nào xứng đáng, và 2 ứng cử viên sáng giá nhất được đề cử là "Rải Đinh" và "Hố tử thần" được thừa kế "gài-hố-chông" của cha ông. nghe nói "trển" đang tranh cải kịch liệt lắm, hix
ReplyDeletelà vầy, cả "rải đinh" và "hố tử thần" đều kế thừa tối đa ưu điểm của "gài chông" và "hố chông" là: gây...lòi ruột, gảy gọng và có khi tử vong!
ReplyDeleteChị Tư rất xứng đáng với giải "Cù Nèo Vàng" ... hihi
ReplyDeletekhà khà, zui quá
ReplyDeleteem nghĩ mỗi năm nên có đề cử giải "Cái bẫy vàng" haha
ReplyDeleteKhà khà...con hơn cha là nhà có phước :))
ReplyDeleteTôi rất kén đọc sách. Sách nào thật hay và có nhiều người giới thiệu tôi còn chưa đọc. Như bộ Harry Porter tôi chưa đọc được 1 trang. Riêng sách, blog, hễ cái gì cô Tư viết là tôi đọc hết và rất thích. Không thể ngờ được là Miền Nam thân yêu của tôi có thể sản sinh được một cô Tư Bờ Lau. Mong cô Tư bình yên, khỏe mạnh, giữ được sự sung sức của ngòi bút để làm đẹp cho đời. Người Phương Xa.
ReplyDeleteCám ơn Cô Tư. em viết quá sâu sắc và tế nhị. Tiếng Việt phong phú và đa dạng đã được em diễn tả quá hay, chị rất thích các bài của cô Tư. Cám ơn vì em đã cho độc giả thưởng thức món ăn tinh thần tuyệt vời. Mong có dịp về thăm quê hương, được hân hạnh gặp cô Tư.
ReplyDeletePhươngNguyên
Bài viết nào của Nguyễn ngọc Tư cũng hay hay quá hay đến thể là cùng...Lại ngọc Oánh.
ReplyDelete