Jul 31, 2011

Lại một chùm kinh hãi


Hình dung dưới cỏ


Da nâu rười rượi tan về phía suối
Có con dế lửa hát nơi hốc mũi
xuyên qua mắt mình rễ cỏ quanh co

Cỏ khao khát cháy vói tìm ánh sáng
Mình còn mệt lắm nằm ngậm đất lành
Tai để cho bầy kiến nhỏ bò quanh

Bóng tối miết miết xanh
Uống nửa ngụm đã say
Càng khỏa càng đầy

mưa mấy nữa mình duỗi mềm hóa đất
con qua mình con có buốt chân không
con qua mình mình xước chín tấc hồn

Bước chân nhỏ mai kia mình còn nhớ
Khi bóng tối mình uống thêm ngụm nữa ?



Say trà

ba chảy bảy dừng
máu ngập ngừng đâu đó
tim như cá mắc cạn
hớp  khan từng ngụm thời gian khô rát
tay nắm khói cũng mỏi
đất rối níu chân mình dấp dúi
héo lan ra từ mắt héo đến héo hắt
ứ hự nổi trôi giữa dòng phập phồng

những cái lá nuột mềm trên những triền đồi xa xôi
cũng làm tổn thương tôi




ở một ngã tư nào…

Hát rằng mình từng ngồi chung ghế đá
nhưng khác hai mùa lá
hát mình từng cùng một chuyến tàu
mỗi người xuống một ga
hát mình chung một vòm cây
Như những người lạ chờ xe buýt đầu ngày

Tay mình đã chạm vào tay
trong một con ngõ chật
từng mặt đối mặt
mà mắt không bóng nhau

đường vòng đê mê trăm ngã
chân mình ứa những vết chai
chới với biển người xa lạ
mùa nao mình được thử hài ?

No comments:

Post a Comment