Bữa đó trời chiều mát mẻ, trên đường đón vợ về, có đứa nhỏ chạy băng ra níu đầu xe và thảng thốt kêu ba ơi ba, con nhớ ba. Tất nhiên bạn đổ quạu xô nó ra, nạt ê mầy tính móc túi hả mậy. Tất nhiên đứa nhỏ tiu ngỉu tẽn tò bỏ đi. Chỉ là vụ nhầm lẫn mười mươi, đời này thiếu gì người giống người. Nhưng vợ bạn giàu tưởng tượng và mơ mộng, bắt đầu vẽ nên một câu chuyện vu vơ nhưng sẽ làm bạn mệt phờ, bởi một ý nghĩ quá sức quá sức quá sức ngớ ngẩn, biết đâu là con bạn thật.
Cái thằng nhỏ, kẻ gây ra vụ nhìn ẩu đó biết đâu đã quên tiêu, đã ngủ queo rồi. Nó chẳng biết có hai người lạ đang trằn trọc, tự thấy bị thương bởi một viên đá mà nó ném bâng quơ. Nhưng nghe mưa tưởng gió không phải là đặc quyền giành riêng cho đàn bà, chẳng phải có lần nàng lơ đãng khen chồng đứa bạn vừa giỏi vừa giàu, và bạn cũng nghe đau bầm vài khúc ruột.
Ba năm trước, mình viết chuyện một bà già lẩn thẩn có hai con tham gia hai bờ chiến tuyến, một đứa không về. Bữa kia bà già hỏi thằng con lớn sao lại bắn chết em bây. Mình lấy câu nói bâng quơ đó để dẫn dụ câu chuyện đi đến tận cùng của sự tan nát. Câu chỉ vài ba chữ, mà làm cả nhà điên đảo. Vài độc giả hỏi chuyện đó có thật không, mình hỏi lại, sao không ?
Đời đầy rẫy những bâng quơ và những người quay đơ ra chết giấc, kiểu vậy. Ông quan kia đi kinh lý qua cánh đồng làng, nơi bác nông dân có mấy công đất gò nửa năm trồng lúa nửa năm trồng dưa, ông thấy im re cũng kỳ nên chỉ đạo cho vui, bảo chỗ này làm sân golf thì hay biết mấy. Ông nói mà ông cũng quên rồi, chỉ trỏ cho sướng đời quan vậy thôi, có mất gì đâu. Nhưng những người nghe cái câu từ miệng nhà quan (có gang có thép) hôm ấy thì không quên, ba năm sau đám ruộng trở thành sân golf, và bác nông dân thì chạy xe ôm, ngó mưa thẩn thờ nhớ mùa màng đất đai đã mất.
Lúc thằng bạn học của mình lên chức chủ tịch phường, mẹ bạn dặn đi dặn lại là nói ít thôi. Cô giáo già đó không biết đọc sách nào mà bảo quan hay nói thì dân vất vả. Một câu của bạn cũng có thể khiến dân bán hàng rong chạy xịt khói, hẻm to thành nhỏ, miễu thành chợ… Và bạn sực nhớ ra có nhiều vụ bạn chỉ nói chơi thôi, khề khà lúc trà dư tửu hậu, không hay gió nổi từ lời. Nó cũng bén ngót, nhưng không có hình hài sát khí như dao kéo, nên đôi khi mình múa may loạn xạ, cắt trúng người này nọ mà không biết.
Cái thằng bé bị bạn hắt cái câu “định móc túi hả mậy ?” vào mặt hôm ấy, biết đâu cũng thao thức, cũng ấm ức cho cái sự lương thiện của nó đã bị người ta bôi bẩn. Mình nhớ người thợ gặt nghẹn ngào lùa vội chén cơm nguội khi ông chủ đất ơ hờ nói như thở khói lên trời, “ba người nhà tôi cộng lại ăn không bằng một mình chú…”. Hồi đó dân tứ xứ đi gặt mướn thường được chủ đất nuôi cơm. Mình còn nhỏ, nhưng vẻ mặt tê tái của người thợ gặt đã làm mình ngờ ngợ, rằng không phải lời nói nào gió cũng thổi bay. Họ không hề tự vơ lấy và cố ý giữ nó lại, chỉ tại nó cắm phập vào, gây sẹo rồi, đành thôi.
Mấy bữa ngồi bệnh viện nghe dì ở giường bên kể chuyện, vừa rồi bà đi tìm lại người yêu cũ, người mà bà yêu đến nỗi không lấy được nhau đành chịu ở vậy đến giờ. Hôm bà ghé nhà người đó, ông đang bắt ve cho chó ngoài thềm. Nhác thấy bóng bà, ông lên tiếng trước, nói không mua vé số đâu. Bà nói tui là Thắm đây mà, ông không nhìn bà chỉ vuốt ve bộ lông con chó kiểng, lơ đãng hỏi Thắm nào, tôi quen nhiều Thắm lắm. Chỉ vậy thôi mà bà thấy đau quá.
Nhưng tổn thương tâm hồn vẫn còn được sống, được vá víu lại bằng những mảnh vui khác, còn hơn chết thật bởi những bâng quơ đang đặt bẫy miên man giữa đời. Những đứa trẻ lọt vào cái cống bâng quơ không đóng nắp. Những sợi dây điện buông ơ hờ thành cái thòng lọng, tròng vào cổ cô công nhân chưa được mặc áo cưới lần nào. Ông già tập thể dục buổi sớm mai bị rơi khỏi lan can chung cư được đóng vài cái đinh lơ đãng. Một nhánh cây sớm nay gãy đổ vào hai cha con người quét rác…
Ngày nào mình cũng thấy có những người chết vì bâng quơ, kiểu này, kiểu khác. Chết lảng nhách, như thể số mệnh bày biện sẵn đoạn kết này từ một cú định đoạt cũng quá sức bâng quơ của trời. Kinh nghiệm cho thấy, khi không thấy ai chịu trách nhiệm thì mình lấy trời ra đổ lỗi, cho đỡ đau.
ờ, tui thấy chị nói đúng mấy cái bâng quơ như dzầy... Tui đã bao năm cũng bị cấm phập vào mấy cái bâng quơ đó mà ko gỡ mình ra nổi
ReplyDeleteTui cũng đã từng mang ông trời ( mà là ông nội nào tui biết chết liền) ra trách cho sự bâng quơ của con người
Không phải lời nói nào gió cũng thổi bay. Họ không hề tự vơ lấy và cố ý giữ nó lại, chỉ tại nó cắm phập vào, gây sẹo rồi, đành thôi.
ReplyDeleteĐúng quá.
Hôm đọc bài này trên SGTT thấy ngẩn ngơ lắm. Định bụng bài này có trong cuốn mới không ạ?
ReplyDeletecũng như nàng thôi, quăng bâng quơ mấy cái "tản văn" làm vài người chết đứng!? không thì cũng ám ảnh người ta lắm đó...
ReplyDeleteCậu ấm : Vẫn còn nợ cậu một lời hứa, vì có thằng mượn lâu quá hong trả :)
ReplyDeleteNhân tiện, bài này hong kịp có mặt trong cuốn mới đâu.
"củi mục..." trên SGTT làm ruộng đồng nức nẻ như cái....môi Thị Nở luôn. Tới khúc ..2 số 11 liêu xiêu...là muốn khóc. Thử mần cái gì cũng "yêu đượng" mà không cần sex để mình cho tụi nhỏ nhà mình đọc-học đi Tư. Sao bây giờ tụi nó toàn làm văn kiểu: "nhà em có nuôi một bà ngoại, mỗi sáng ba em dắt bà ngoại ra sận phơi nắng, tóc bà trắng xóa trong nắng rất ngộ nghĩnh..."
ReplyDeleteTư ui Tư...
Cô Tư ơi, cô thêm nút "like" vô blog được hông, tại nhiều khi con đọc thấy thích mà hỏng muốn comment :D
ReplyDeleteCảm động quá chị.
ReplyDeletetui vừa nhai xong "gáy người thì lạnh"...Thiếm Tư ra sách như ca sĩ-sao ra anh-bum vậy, vài bài mới (tự-tin-dự-đoán) có bài hít... kèm theo mấy bài hít cũ...bìa đĩa thì đì-giai sao cũng được miễn có hình Thiếm Tư cười tươi liếc mắt đưa duyên...là fan mua ào ào...
ReplyDeleteTư ơi ,viết sao mà đọc mà đứt từng đoạn ruột.Ở xa quê như mình vầy mà còn thấy xót,huống chi người ở nhà, "những điều trông thấy mà đau đớn lòng ".
ReplyDeleteTư đi mua cái kính màu hồng đeo đi Tư.Sao cũng phải sống mà !
Dung vay,ko phai loi noi nao gio cung thoi bay .
ReplyDeletesáng đầu tuần đọc mà nghe rạn trong lòng, Tư ui!
ReplyDeleteNHỮNG TÌNH HƯỐNG CHỊ ĐƯA LÊN HAY VÀ Ý NGHĨA LẠI THƯỜNG BẮT GẶP NGƠID ĐƯƠNG. TRÊN ĐỜI CÓ AI DÁM CHẮC MÌNH CHƯA BAO GIỪO NÓI BƯNG QUƠ NHƯNG LÀM CHO NGƯỜI KHÁC PHẢI PHIỀN LONG
ReplyDeleteNội kiểu "bâng quơ" của Tư cũng "chết" anh rồi!? "Tha" cho anh nhe!.
ReplyDelete4 oi tổn thương tâm hồn thật sự lâu lành lắm, nhức nhối mãi và làm khổ những ngừơi dễ tổn thương , 4 chỉ ra rõ quá làm chi cho mọi người đều thấy đau quá , đeo kính mát vào bớt đi chế ơi để thấy nắng dìu dịu thôi ,gay gắt quá làm ai cũng thấy đời là bể khổ ,chỉ có nước đi tu thôi mà cũng chưa chắc hết khổ,huuuuu..
ReplyDeleteĐa phần những lời bâng quơ nhói đau và thành sẹo đó bắt nguồn từ một tâm hồn méo mó được nhào nặn từ hồi còn đi học, từ trong bữa cơm gia đình cho đến khi chui vào phòng làm việc ... với những không khí bệnh hoạn, tất tần tật những thứ đó có cùng chung một mẹ mà ra.
ReplyDeleteĐọc bài này của Tư mà thấy nhói đau, không chừng làm to thêm cái sẹo vốn chưa bao giờ lành khi biết mình luôn luôn bị lừa dối .
Dù sao thì khi lỡ là người của công chúng rồi thì rất chi là vất vả !!! Chiến đấu với cái cối xay gió hay thề lên 1 câu trước khi bước lên giàn thiêu cũng thế thôi. May ra thì mới có lịch sử trả lời.
Mà chờ cho đến khi đó thì lâu lắm ... Sao Tư không nói thẳng vô chỗ căn nguyên bằng ngôn ngữ của Tư đi. Dẫu có đau nhưng dù sao cũng là một ngôi sao sáng phía cuối đường hầm, còn có mà hy vọng sáng tươi.
Tỷ như không nói được tiếng Việt thì nói tiếng Vịt vậy !
Nể nhất vẫn là nói tiếng vịt của Tư. Đau nhưng mà thật, chói tai lắm, nhưng mà hay. Cái đó còn đọng lại cho đến khi nào lòi ngôi sao sáng ở hết đường hầm thì thôi ! Khi đó tiếng vịt sẽ thành tiếng Người !
Mà ngôi sao đó cũng có thể là mặt trời ! Mà mặt trời chẳng qua cũng là một ngôi sao .. vì nó ở gần, rất gần chúng ta.
Vì thế nên nó mới được gọi là Ngôi sao hy vọng.
MM (LH)
Đời thế mới đau !
ReplyDeleteTư bâng quơ như dzầy làm tui chết thiệt. Đứt từng khúc ruột đây!
ReplyDeleteở bảng tin trường, trên lớp keo dán còn xót lại vài mẩu giấy đã bị xé, xác mấy con thằn lằn lỡ dại bò vào keo dính, chết khô, quắt queo. bữa đó tình cờ bắt gặp xác khô thằn lằn, mới hết hồn nhận ra là có những cái chết rất lãng nhách...
ReplyDeletemà, mấy cái chết lãng xẹt kiểu vậy, hay khiến người ta bật cười. chuyện con thằn lằn chết trong lớp keo dán giấy thì là chuyện cỏn con, nghe ngồ ngộ, cũng tức cười. nhưng người ta còn lấy những cái chết lãng khác để cười với nhau đó Tư. hổm đọc trang tin online, thấy người ta tổng hợp "những cái chết lãng xẹt nhất lịch sử" trong mục "Lạ & Fun".
đọc bài Tư viết, thấy mình cần phải cẩn trọng hơn trong lời nói thốt ra. đọc từng đoạn mà thấy giật mình hết lần này sang lần khác. không biết đã bao lần mình cũng vô tình cắm phập vào người ta, bằng những câu nói bâng quơ của mình?
ReplyDeleteĐồng ý với Sami ^^ Thiết kế thêm cái nút like đi chị
ReplyDeleteĐồng ý với Minh: đeo kính đen nhìn đời cho đỡ đau con mắt
Chị Tư ơi, F Đà Nẵng chưa nhập sách của chị về nên em chưa được đọc Gáy người thì lạnh :((
Mấy câu chuyện cô Tư kể nghe buồn quá chừng, nhưng thấy hoài nhiều khi không để ý. Ở hiền đâu phải lúc nào cũng gặp điều lành. Nhưng thấy vậy nên cần phải trân trọng cuộc sống này hơn vì biết đâu ngày mai mình sẽ...
ReplyDeleteSang ra, bâng quơ vào "Sầu riêng", bâng quơ đọc, đọc xong thì chả thể bâng quơ được nữa...
ReplyDeleteMấy câu chuyện cô Tư kể nghe buồn quá chừng, nhưng thấy hoài nhiều khi không để ý. Ở hiền đâu phải lúc nào cũng gặp điều lành. Nhưng thấy vậy nên cần phải trân trọng cuộc sống này hơn vì biết đâu ngày mai mình sẽ...
ReplyDeleteNgười nghe thì cho là bâng quơ. Người bị nghe thì như có dao đâm muối xát vào tâm cang. Người nói ... chắc không bâng quơ đâu Tư ơi! Người ta cố tình đấy. Tự cho mình có quyền nên giả bộ bâng quơ cho thỏa mãn cái tôi thôi mà.
ReplyDeleteTui cũng đang chết một cách lãng nhách đây nè. Cưới nhau được 1 năm, chẳng biết bà thầy bói nào ác dữ, phán với chồng tui một câu xanh rờn "Vợ cậu mai mốt rồi sẽ ngoại tình mà bỏ cậu đi". Từ đó đến giờ được hơn 5 năm, chồng tui chưa bao giờ quên câu nói đó. Tui đi làm, gọi đồng nghiệp lớn hơn bằng anh cũng bị nghi ngờ "định ngoại tình hả?", buổi tối có công việc gọi điện cho đồng nghiệp cũng bị đánh giá "định hẹn hò gì mà gọi giờ này", mặc áo mới cũng bị hỏi "hôm nay có đi làm không hay là đi chơi?"... Cái câu nói đó của bà thầy bói đương không ám ảnh cả đời tui. Giết người không gươm không dao sao dễ đến vậy.
ReplyDeleteTư viết hay.
ReplyDeleteTư cừ thật
ReplyDeleteTư ơi,
ReplyDeleteĐọc truyện nào của chị, mười lần đủ mười, lòng em rưng rưng, mắt em ươn ướt.
Cám ơn chị vì những lời văn mộc mạc nhưng rất sâu sắc; chân thật không màu mè nhưng đầy ý nghĩa.
Chúc chị luôn khỏe mạnh
Tư luôn viết dùm những chuyện quanh ta mà ta không nhận ra, quá hay.
ReplyDeleteĐam mê giọng văn của Tư từ hồi nẳm. Thích cách dùng chữ của Tư, mỗi bài một vài chữ, như bài này đọc rồi không thể quên "cắm phập"
không thể không đọc truyện của Tư, ghiền cái buồn cái đau của văn Tư mất rồi :)
chị Tư viết hay quá !
ReplyDeleteMuốn 1 lần được đến Cà Mau quê chị quá!!!!!!
ReplyDelete