Bữa đó nghe chuyện đời ngập ngụa đau
của chị nửa chừng thì ý nghĩ ấy xuất hiện trong đầu tôi. Được cho ăn thêm một nắm
giận dữ nữa, nó nhanh chóng phình căng như bong bóng cho đến khi nổ thành cái
câu, “Người ta nói sở dĩ thiên hạ cắn ta vì muốn nhắc nhở rằng ta cũng có răng.
Suốt chục năm trời bị bỏ đói, đánh đập, xẻo da thịt, chôn sống bởi chính tay chồng,
chị bỏ răng ở đâu, sao không cắn lại ?”. Câu hỏi làm tôi áy náy đến mấy ngày
sau.
Nhưng ngay hôm đó tôi vẫn cho
là chị không thèm tự cứu mình. Dậm cẳng kêu trời, tôi thấy bức bối vì hàng xóm ở
đâu, chính quyền đoàn thể ở đâu mà không bảo vệ một con người đang bị vùi dập tận
đáy sâu, bị những nhục hình man dã. Giận vì cái ác nhơ nhởn trước mặt bao nhiêu
người mà không ai ra tay nghĩa hiệp. Xã hội đã vô cảm đến mức này, đúng là
không mong gì nữa. Nhưng chị có tự vớt đời chị chưa ? Lúc chị đang kể đến đoạn
chồng chém đứt gò má bằng dao phay, đâm mù mắt chị bằng cây đũa bếp, tôi nghĩ
ngay ủa sao chị không bỏ đi, nắm níu gì. Thoát khỏi địa ngục cái đã, rồi tính
sau.
Tôi muốn chị ngẩng đầu lên và
nhìn trừng vào mắt kẻ thủ ác, dùng bất cứ gì có thể vớ được để chống đỡ đòn roi
(như chồng cũng vớ được bất cứ gì trong tầm tay để ra roi đòn), hay ít ra chị
cũng bỏ đi nếu nhắm cầm cự không nổi. Nhưng với bao nhiêu bạo hành trút xuống đầu
mà khi nhìn lại, chị chỉ chép miệng, ‘tôi khổ dữ lắm cô ơi”. Câu đó làm tôi có
cảm giác sau mỗi trận đòn, chị chỉ nghĩ “má mình cũng bị ba đánh, rồi cũng quen
thôi” hoặc “thân đàn bà con gái yếu nhớt như mình thì biết đi đâu”.
Cái huyệt mà chồng đào để
chôn lấp chị, nó có miệng, chị biết sao không. Bầu trời ở trên đó thì rộng vô
cùng, chị biết. Con kiến coi nhỏ vậy mà cũng biết cắn và cắn rất đau, chị biết.
Chuột khiếp nhược trước con mèo thế nào, nhưng cũng biết cong đuôi bỏ chạy những
khi bị đụng trận bất ngờ. Hồi nhỏ, không cần má dạy thì bản năng tự nhiên mình cũng
biết tránh xa đám cháy, nhánh cây gãy. Chị không dám trèo lên khỏi miệng huyệt,
vì không đoán được chồng đang thủ dao hay kéo ngồi chờ trên ấy, nhưng ít nhất
chị phải nghĩ tới việc chống trả, vượt thoát dù chỉ một lần. Ý nghĩ là thứ sống
dai, mình có bỏ đói thì nó cũng còn đó, bằng nuôi cầm chừng thì nó lớn lúc nào
mình không hay. Chẳng nhất thiết đáp trả bằng bạo lực, lấy cuốc chim bổ vào da
thịt để trả hận vết sẹo từ cuốc chim, nhưng chị cho chồng thấy vợ cũng biết phản
kháng đó nghen, đừng tưởng. Đôi chân dù mảnh khảnh đến đâu cũng có thể đưa chị
ra khỏi nhà, phía trước có là gì thì cũng không khủng khiếp bằng những trận đòn
của chồng.
Không phải tự nhiên mà tôi
nghĩ chị đã không yêu chính chị. Có yêu ngón tay đứt lìa, yêu dòng tóc bị xén tả
tơi, chị sẽ bảo vệ chúng. Trời thì xa và chung quanh thiên hạ đang sấp ngửa kiếm
ăn, bị vài ba vết sẹo đầu tiên chị cảm thấy không thể chờ đợi được, sẽ không ai
chìa cánh tay ra đâu, ngay lúc ấy còn không biết tự cứu, thì thôi. Trong các lý
do mà chị chịu đựng, chắc có cái gọi là ‘số mình nó vậy”, hay “chắc kiếp trước
mình nợ ổng (chồng)” , hình dung ấy làm tôi tức thở.
Và câu hỏi bật ra, răng của
chị đâu mà không cắn trả. Chị quệt nước mắt, vén những sợi tóc xác xơ lên lòi
ra mấy cái sẹo dọc ngang trên mặt, hơi ngơ ngác, “răng hả, để cắn chỉ lúc vá áo
cho tụi nhỏ thôi”.
Có cắn, thì cắn nhá âu yếm
vào gáy người yêu, cắn tách vỏ bóc lấy thịt cua cho trẻ con ăn, cắn xem ổi chua
hay chát, cắn hột lúa coi đã khô chưa, cắn đầu dây để cắt khoanh bánh tét cho đẹp
cho đều. Răng của người lành hiền đến tê dại như chị sao có thể làm thịt da bất
cứ ai chảy máu. Tôi quên. Chị nhắc tôi nhớ ra mỗi người mỗi tính, mỗi nhà mỗi cảnh.
Và những người đàn bà (luôn cho rằng mình mạnh mẽ) như tôi, bỗng thấy chẳng làm
được gì ngoài chuyện ngồi nghe chị kể chuyện cho vợi lòng, trong lúc chờ công
lý của trời và của người còn đâu đó ngoài xa.
This comment has been removed by the author.
ReplyDeleteKhi sự sợ hãi trùm lên tất cả thì suy nghĩ cũng chẳng còn.
ReplyDelete"mỗi người mỗi tính, mỗi nhà mỗi cảnh". Câu nói này của chị hay quá. Càng nghĩ càng thấm. Chung quy thế nào thì cũng như câu này thôi.
ReplyDeletetục ngữ mà bạn :(
Delete"Chị nhắc tôi nhớ ra mỗi người mỗi tính, mỗi nhà mỗi cảnh. Và những người đàn bà (luôn cho rằng mình mạnh mẽ) như tôi, bỗng thấy chẳng làm được gì ngoài chuyện ngồi nghe chị kể chuyện cho vợi lòng, trong lúc chờ công lý của trời và của người còn đâu đó ngoài xa"
ReplyDeleteĐúng là thế - Mỗi cây mỗi hoa
Lòng người như lá úa trong cơn mưa chiều ...
ReplyDeleteLòng nhân ái bản thân nó đã có sẵn từ khi mới lọt lòng, thậm chí khi còn trong bụng Mẹ. Thiên nhiên đã ban tặng cho con người một tuyệt tác hoàn hảo cho đến khi chúng ta làm hỏng (hay làm nên) trẻ em theo cách của mình !
cảm ơn chị văn sỹ Nguyễn Ngọc Tư cho một bài viết sâu sắc về sự bất bình quyền của nhân vật nữ trong câu chuyện trên. Vâng, chị kết luận đúng "mỗi người mỗi cảnh"
Deletecũng như vầng trăng chưa thể sáng trong đêm 3o vì bầu trời đang bị che phủ bởi mây đen , nhưng qua ngày u tối rồi sẽ thấy bóng trăng lên , mặc dù chưa đủ tỏ nhưng nó vẫn đang cố gắng phồng cho đủ vành tròn rồi sẽ toả sáng cùng các vì sao dẫn lối cho các trẻ nhỏ tung tăng trong mùa trăng chị ạ . Chúc chị có nhiều cảm xúc cho các sáng tác mới chị nha
Chị ơi, em rất thích cuốn mới xuất bản của chị. Em sắp đi xa không biết bao giờ về lại Việt Nam, em có thể có chữ ký của chị không? Em mong tin chị. Địa chỉ email em là [email protected]
ReplyDeleteThis comment has been removed by the author.
ReplyDeletetac gia viet hay, nguoi binh luan cung rat tinh te, hiem khi vào duoc trang co nhieu nguoi tao nha the này. Cam on !
ReplyDeleteTư ơi, dân mình bị đánh bầm dập lâu rồi. Lâu lâu tăng giá điện, lâu lâu tăng giá xăng, dân chịu gì nổi. Tiền thuế không để cho trẻ con đi học, mà để giải cứu mấy đại gia BĐS. Cảnh nhà mình nó vậy, biết kêu ai bây giờ ???
ReplyDeleteNhờ vào blog của một người bạn, tôi mới biết blog của Tư - một nhà văn mà tôi vô cùng yêu thích! Gửi đến Tư những lời chúc tốt lành!
ReplyDelete"Vượt lên số phận" chứ, ha ha
ReplyDeleteThis comment has been removed by the author.
ReplyDeletecô tác giả ơi, sách của cô ngoài audio book ra còn có sách dạng kindle không? tôi ở Mỹ tìm trên Amazon.com không thấy
ReplyDeleteĐôi khi người ta sống không chỉ cho riêng mình, nhưng đến khi con người quên hẳn luôn bản thân mình ta goi đó là "không tồn tại", ta sống ngay phút giây ta đang sống mà!
ReplyDeleteÝ nghĩ là thứ sống dai, mình có bỏ đói thì nó cũng còn đó, bằng nuôi cầm chừng thì nó lớn lúc nào mình không hay :)
ReplyDeleteHAY TUYET
ReplyDelete