giữa trắng ròng đến con chữ đầu tiên
theo tàn đóm của hai hy vọng
lênh đênh trên tờ lịch không neo
bứt rễ mẹ nỗi đau hóa sẹo
mình nổi trôi trên mơ tía mơ vàng
cuối đời hay giấc lòng đất thì nâu
từ bước chân và một bước chân
mép vực thẳm tần ngần
đây đến kia trôi bao lâu thì bến
bất trắc đẩy lùi bờ cuộc hẹn
người đang yêu vói vịn nắng sân nhà
từ bếp đến cỗng rào là quãng nổi nênh
không chân trời giữa hai nhịp thở
đáy nắng khó dò thì nhờ gió vậy
cho mình níu nhờ đi qua trống trãi
bất trắc đẩy lùi bờ cuộc hẹn
ReplyDeletengười đang yêu vói vịn nắng sân nhà
:)
Thơ lạ.
ReplyDeleteđọc nhiều lần bài thơ này rồi mà chẳng biết viết comment gì, có cái gì đó khó nói thành lời...
ReplyDeleteĐó, khó tả cũng là một cách đó. Cái gì dễ tả mình viết văn xuôi :p
DeleteHò hẹn với lưng người - thấy lưng người lạnh.
ReplyDeleteLạc bước giữa thời gian,
ReplyDeleteTa đi trong đời,
Không lý trí...
Thơ khó đọc nhưng rất hay. Giá mà đừng có những lỗi chính tả của dấu hỏi dấu ngã tùm lum thì tuyệt.
ReplyDelete