dấu vết
điện thoại nhận ra mình
bằng dấu vân tay mòn đồng bãi
con nhận ra mình
bằng mùi khói bếp lấm mồ hôi
anh nhận ra mình
bằng sợi tóc xước kinh lòng gối
mình nhận ra mình
bởi những cơn mơ không cách chi nhớ nỗi
mặt trời nhận ra mình
một mặt trời óng ả
qua lửa,
rồi thì bụi nhận ra mình -
những hạt bụi tinh khôi
giữa người với người
thuở mật ướp môi nhau
giữa chúng ta có hạt bụi
cấn nhói
thuở da lụa mình trải lên mình
giữa chúng ta sừng sững bức tường
của bóng tối
và hơi nước cơn mưa mùa sau gửi tới
khói sóng
sợi tơ nhện
dựng nên hào rộng tường cao
trong ảo tưởng chúng ta là một
em nhặt bao rào vách
chỉ ý nghĩ xa xôi trong anh,
hái bao lượt vẫn xanh
và bóng tối em từng không xua nổi
khi anh lùi lại bỗng tan
ta cách nhau một dòng ánh sáng
Chắc tập thơ tiếp theo là tựa là "bụi" lắm à nghen, em thích thơ của Tư dữ lắm, cuốn "chấm" em đã đọc hàng mấy chục lần rồi đến nỗi có mấy bài cũng thuộc luôn!
ReplyDelete