dưới đây là ví dụ :
"Cũng không còn gì
nhiều, cả dãy nhà bị cháy rụi. Lửa không gió đêm tháng Hai nghiêm túc và tận tụy,
hóa tro hết thảy những thứ được hong nắng suốt mùa khô. Một nhân viên trong Đội
thu dọn hiện trường sục mũi giày vào bộ khung tủ lạnh bị biến dạng, nói chỗ này
đến con người còn không còn chút nước, nên khó dập lửa là phải. Vài người cười
rộ, có lẽ hiểu được câu đùa khéo, rằng những thân xác già nua ở đây cũng dễ bắt
lửa vô cùng. Nhưng rồi cảm thấy cười đùa ngay lúc này và trên đống tro này là
không phải, họ vuốt thẳng cơ mặt mình, đi lại giữa những bức tường vẫn còn nóng
ran, mảng bê tông rơi ra từng mảng, trơ ra thứ gạch đã qua lửa hai lần.
Nằm co trong chiếu,
Mỹ chờ tôi sáu tiếng đồng hồ. Người quản lý nhà dưỡng lão trấn an qua điện thoại,
khi tôi gọi anh báo chuyến bay lại hoãn thêm bốn mươi phút. “Không sao
đâu...dù gì... như anh biết đó...cũng đã chín...”, anh nói.
Như củ khoai vùi
trong bếp. Lành hiền. Vô hại. Tưởng như chỉ cần bóc lớp vỏ bên ngoài ra sẽ gặp
mảng thịt vàng như mật. Đây là Mỹ, tôi nghĩ, lúc giở tấm chiếu ra, trong một sự
điềm tĩnh không biết kiếm được từ đâu, và có chút bực bội, khi nghĩ rằng nửa mặt
Mỹ giấu sau lớp bông gòn chắc đang cau lại, hệt như mỗi lần tôi tới thăm, chị
hay lẩn vào chỗ nhập nhoạng.
Giờ Mỹ cũng vô
cùng ngại ngùng. Co lại như tìm hơi ấm từ chính mình, gọn gàng hết mức có thể,
cả người khô ráo, ngay cả những chỗ nứt trên thân cũng không rỉ dịch. Cảm giác
như ngọn lửa bọc lấy chị rất từ tốn, chậm rãi rút khô lớp mỡ dưới da vốn không
nhiều nhặn gì, nhẫn nại phà hơi nóng của mình vào tận bên trong, đúng như cách
người ta dạy chúng tôi nướng gà hồi đi lang thang.
- Áp lửa là không
được đâu, muốn ăn ngon thì đừng gấp. Cứ để liu riu vậy, nó sẽ chín thấu tới
trong"
Hay quá Tư. Chờ âm mưu lộ diện vậy :D
ReplyDeletecô ơi chừng nào Khói trời lộng lẫy tái bản vậy cô?
ReplyDeleteĐang làm bìa đó, em ! Nghe nói là tháng 11
DeleteChà, lâu quá trời lâu, nhớ quá trời nhớ, âm mưu hay gì đó thì cũng ra sách nhanh đi người ơi.
ReplyDeleteCảm ơn chị đã mang nhiều nỗi buồn, nhiều màu sắc của nỗi buồn đến cho em... để cảm thấy "nó" thú vị và không tẻ nhạt như em từng nghĩ ạ.
ReplyDeleteMuốn ăn ngon là phải đợi...
ReplyDeletechà chà, lâu thiệt lâu mới thấy "hiện hình" à, khi nào mới có tác phẩm mới Tư ơi?
ReplyDeleteEm muốn gặp chị . 1 lần thôi....
ReplyDeleteToi cung vay.
DeleteToi cung vay. Bua nay ddoc bai Vuc Khong DDay cua Tu, muon dduoc gap Tu Lam, du cung khong biet gap dde lam gi.
Deletenhững từ ngữ và lối hành văn của Tư đôi khi mình không hiểu, nhưng người đọc vẫn thích lối sốc hông của Tư. Buồn đến phải cười luôn í.
ReplyDeleteChờ bài viết tiếp theo của nhà văn.
ReplyDeleteỦ mưu gì mà lâu rứa hả Tư ơi?
ReplyDeletechị Tư có mua sách củ hong chị Tư ơiiiii, hihi
ReplyDelete