Jul 17, 2007

Mờ mờ nhân ảnh


Lúc này tự dưng mắt mình xuống cấp trầm trọng, chỉ một đêm sáng ngày, thấy mờ đi một chút. Tầm nhìn xa chưa đầy… một mét. Chắc là lên độ rồi.

Hồi nào giờ chưa nhìn đời lung linh như vậy. Bây giờ thì tha hồ thơ mộng. Những phố những nhà bỗng chênh chao như trong khói nắng. Qua sông, thấy sông chìm lãng đãng dưới sương. Giấy gói bánh mì thịt xao xác trên đường cũng chẳng khác gì lá vàng rơi. Đời ít màu sắc, không chói gắt, cái gì cũng hơi dịu nhẹ. Quá hay.

Bây giờ thì mình hơi bị… mộng mị. Mắt lúc nào cũng mơ màng. Coi đá bóng, ti vi cách chừng hai mét nhưng chỉ thấy áo trắng áo đỏ chạy tới chạy lui. Vài người bỗng đẹp lên một cách ngỡ ngàng vì được lược bỏ một số chi tiết thừa, chẳng hạn như mặc áo chim cò, quần thì rách lai, tóc tai bờm xờm...

Những ngày mắt kém, tự dưng tai cực quá chừng. Nó phải lắng nghe. Nhưng nhờ lắng nghe nó phát hiện ra mình có khả năng nhận biết tiếng bước chân người cơ quan lên cầu thang, tiếng cười của từng người, và trong những tiếng cười, có cái cười nhiều thanh âm vỡ, lạc đi, có tiếng cười lạt nhách, có tiếng cười hể hả, và có tiếng cười buồn như cái ho khan.


Mắt mờ, tai bỗng sống một đời sống khác. Mở cửa sổ phòng làm việc, nghe gió run rẩy trong vòm cây bên dưới, những viền lá chạm vào nhau khẽ như lần đầu tiên người ta chạm môi nhau. Cách một bờ rào, xóm hẻm đã không còn ở đó nữa, hiện thực hơi lùi lại… Những mái nhà lem nhem khói, chắp vá bằng những tấm tole, tấm nhựa rối nùi bỗng chỉ là một vệt mờ, hơi xa, chỉ những tiếng chửi thề, tiếng trẻ con rượt đuổi nhau, tiếng khạc nhổ là xao động. Giống như có người bịt mắt mình, mình nghe hơi thở nóng bừng sau gáy, ngửi được mùi dầu gió trên tay, cảm nhận được khuôn mặt đó, nhưng mình không thấy, hay thấy bằng cách khác, bằng nỗi nhớ, bằng tâm hồn, bằng tất cả các giác quan còn lại, bằng cả chân tóc.

Như lúc này đây, cái mũi xẹp xấu xí vô duyên của mình cũng đáng yêu. Nhờ nó, và mùi bắp nấu, mình biết bên hẻm, khói đang lên, những ngọn khói ban đầu thì mảnh, khẽ khàng, sau cuộn lên day diết. Lên cao, gió khuấy loãng khói chỉ còn là những nét gợn. Mình nhìn thấy khói, bằng ký ức những ngày rỗng không, viết không xong, đọc sách không xong, chán người và mình đã ra đây nhìn khói. Trong khói có mùi bắp nấu, tất nhiên.

Có cảm giác mình đang hiền lành kỳ lạ, môi để sẵn nụ cười. Cứ thấy lờ mờ bóng người kại nhoẻn cười, vì lẫn lộn những người quen và không quen, không cười thì sợ phụ nhau. Nên một bữa kẻ thù của mình hết hồn khi thấy mình cười cực kỳ thân thiện, dễ thương.


Không nhìn đời bằng mắt nữa, bỗng dưng dịu lại những vết thương.

4 comments:

  1. Anonymous7/18/2007

    Xin cam on tam long rong rai cua nguoi viet (muon dung chu nha van nhung so ... bi ray:) da cho mot bai viet qua hay. Doc di doc lai may lan! Nguoi viet van bao gio cung cam nhan tinh te. Cam nhan bang tim, roi cam nhan bang mat, mui, va cham.
    Sang som browse the internet, gap mot bai viet nhu vay, nhu duoc an ngon. An sang, trua, va ca an toi.

    Cam on nhieu, nha van oi!

    ReplyDelete
  2. Dau bua nao ban che tui mot cai cho tui... khoe coi.

    ReplyDelete
  3. Anonymous7/18/2007

    Hahaha, thach thuc ha? Bua nao do thi minh se khong khen. Minh khong khi nao che bai viet cua ai het. Neu khong thich thi khong doc hoac khong gop y kien. Moi bai viet la mot dua con tinh than, khong nen di che con nguoi ta neu minh da tung lam me. Dung khong? Viet ma co nguoi doc da thich roi, doc ma khen dung con thich hon nua. Phai khong?

    A` da khen nhung chua khen du, con may tam hinh, coi bo ban biet dung photoshop, vay la co tien bo ky thuat hon minh.

    Troi, khen nhieu qua coi chung bi ... ray:)

    ReplyDelete
  4. U, tui biet chut xiu. Vua xem huong dan tren bao vua lam, nhung quan tam lam sao cho minh... xau bot, cho minh cu ky di mot chut, vay moi... da. Ha ha

    ReplyDelete