Vào blog chị Nguyệt, thích bài thơ này y như chị, ngậm ngùi y như chị. Bài thơ của một người đã khuất rồi, Bế Kiến Quốc
Không đề 5
Cây một vòm xanh trên mái đầu
Trăng một vầng cao, đêm một sâu
Và mắt một đôi thăm thẳm ngó
Buổi tối cuối cùng được thấy nhau…
*
Rồi một mình anh trở lại đây
Cũng đến ngồi y một chỗ này
Buồn một nỗi buồn không thể vợi
Với một vầng trăng một bóng cây…
(Sa-Đéc, 11-7-1984)
Và bài thơ này, tôi cũng thích, rất thích, thích quá chừng thích. Tôi không biết tựa, chỉ biết của nhà thơ Chế Lan Viên
Anh chỉ còn một nhúm xương tro trong bình
Em đừng khóc
Ngoài vườn hoa cỏ mọc.
Cho tui ké một nỗi ngậm ngùi.
ReplyDeleteToi co doc tho cua Thu Nguyet va rat cam phuc tai lam tho cua TN, cung nhu cam phuc tai viet van cua NNT.
ReplyDeleteCuoc doi se rat tro trui neu khong co nha van va nha tho noi len cam xuc cua ho (va cua minh).
Bao gio co dip ve VN, toi se tim mua tap tho cua TN, BKQ, (va di nhien cua NNT). Toi co doc CLV tu xua, nhung khong biet bai tho nay. Nam 2005 ve VN toi co mua tap tho cua Tran Tri Thong, doc co nhieu bai phang phat Nguyen Binh.
Hình như bài thơ ấy của Chế Lan Viên tên là " Từ thế chi ca", nguyên bài như vầy nè :
ReplyDeleteI
Anh không ở lại yêu hoa mãi được
Thiêu xong, anh về các trời khác cũng đầy hoa
Chỉ tiếc không có tình yêu ở đó!
II
Anh thành một nhúm sương gió trong bình
Em đừng khóc
Ngoài vườn hoa cỏ mọc
III
Cho dù Trái Đất không còn anh
Anh vẫn còn nguyên trái đất
Tặng cho mình.
IV
Những kẻ nguyền rủa anh sẽ buồn
Chả còn anh cho họ giết
Dao sẵn rồi, họ không dễ để yên
V
Những bạn bè yêu anh sẽ gặp anh
trong cỏ
trong hạt sương
trong đá
trong những gì
không phải anh
Anh tồn tại mãi
Không bằng tuổi tên
Mà như tro bụi
Như ngọn cỏ tàn đến tiết lại trồi lên.
Troi, cam on ban nghen. Tui khoai bai nay.
ReplyDeleteBờ sông vẫn gió
ReplyDeleteLá ngô lay ở bờ sông
Bờ sông vẫn gió
người không thấy về
Xin người hãy trở về quê
Một lần cuối... một lần về cuối thôi
Về thương lại bến sông trôi
Về buồn lại đã một thời tóc xanh
Lệ xin giọt cuối để dành
Trên phần mộ mẹ vương hình bóng cha
Cây cau cũ, giại hiên nhà
Còn nghe gió thổi sông xa một lần
Con xin ngắn lại đường gần
Một lần... rồi mẹ hãy dần dần đi
Trúc Thông