Thềm vắng
Lâu rồi không về ngồi nơi thềm nhà
Để nhìn ba má già
Thềm xưa
hai ngàn chiều con với má ngồi bó rau,
tay chúng ta héo rã vì dầm chan trong nước
trăm buổi xế chị cùng em ngồi sàng gạo,
bụi cám bay xiên bạc trắng đuôi mày
Thềm xưa
bữa cơm trưa món ăn nào cũng mặn quắt,
đũa vấp trên miệng chén khô
ba nghẹn nhìn nắng chảy thành sông
lúa cháy rát trên đồng
Bốn ngàn trưa con nằm co bên thềm như con chó nhỏ
ngủ và mơ giấc của riêng mình,
những chiêm bao bị cơn thèm ăn ngấu vào quay quắt
con chưa bao giờ kể ai nghe
sợ tay má khóc
mãi không búi được tóc
sợ lòng ba đau
sấp ngửa cuốc hoài giồng rau
Lâu rồi không về ngồi nơi thềm nhà
Để thương ba má già…
...có gì cay cay mắt...
ReplyDeleteBai tho cam dong qua'!
ReplyDeleteChị a!
ReplyDeleteChị chuyển sang làm thơ đi. Làm thêm cả thơ tinh nữa nhé!
Ok, thơ tình :
ReplyDeleteBão đã từng…
những nhớ thương, chờ đợi, tủi buồn,
bỗng một ngày em không nhốt được,
tan chảy từ khối ngày đông đặc,
chúng chực tràn ràn rụa phía anh
Từng chữ từng chữ tuôn trên những ngón tay
chữ mặn và trong,
chữ xót ròng ròng
em không sao dừng lại được
anh sẽ ướt
anh sẽ ướt. Em sợ anh sẽ ướt
khoét một vết sâu, em dẫn nhớ chảy vào
mỗi thư nháp là một dấu đau
một vũng chữ anh không bao giờ nhìn thấy
Mỗi thư nháp là một cơn bão
Đã từng…
Hay là vầy :
Trước giờ bay
Bạn say, bước rối vào bước, lời rối vào lời,
hành lý cũng rối bời túi to túi nhỏ,
cùng với vết thương còn đang rướm máu sau cú ngã trên đường
Tạm biệt nhau, tôi hôn vào chỗ đau
Ôm choàng lấy bạn một lần rồi lần nữa
Miệng bảo sẽ còn gặp và sẽ gặp,
Hy vọng ngăn dòng nước mắt,
Lời hẹn chát trên môi như nhai bã chuối non,
rịt lại nỗi buồn
đành vậy, bạn đi
Sài Gòn mưa cơn mưa cuối,
Gió thổi ướt trò đùa le lói,
vừa mới cháy lên kịp tắt mau,
dại dột lời yêu và một nụ hôn đầu
(đã từng được chôn sâu. Giờ thì sâu hơn nữa)
Hành trang bạn đã trĩu lắm rồi, chân bạn liêu xiêu
Tôi không nỡ nào…
Đành vậy, bạn đi…
Đưa cao tay vẫy
Vài lần trong đời
tôi ghét sân bay.
ka ka ka
ReplyDeleteThực ra thì những tản văn của NT cũng giống thơ lắm. Chỉ cách nhau chút xíu. Nên tôi không cần động viên Tư làm thơ nữa. Sợ sự tìm tòi câu chữ vần điệu sẽ giảm đi...tốc độ mà Tư đang có. Ngày nào vào blog của NT tôi cũng mong có bài mới. đòi hỏi kể cũng hơi kì nhưng lỡ ghiền. Biết làm sao?
ReplyDeleteĐọc bài này ứa nước mắt, và nhiều bài khác nữa của chị, cũng vậy!
ReplyDelete"Hành trang bạn đã trĩu lắm rồi, chân bạn liêu xiêu
ReplyDeleteTôi không nỡ nào…
Đành vậy, bạn đi…
Đưa cao tay vẫy
Vài lần trong đời
tôi ghét sân bay."
lòng tôi cũng thấy trĩu nặng!
Mỗi ngày em đều vào blog Tư chờ bài mới. Tư giống Má ghê nơi
ReplyDeleteThis comment has been removed by the author.
ReplyDeleteThis comment has been removed by the author.
ReplyDelete