May 13, 2008

Thơ của một người vừa bị bắt...

... người dặn vợ đừng mang con về lúc công an đến nhà mình lục tung khám xét, lúc bị đưa đi vẫn còn mỉm cười và vẫy tay chào bạn bè.

Để nhớ về em
Nguyễn Việt Chiến

Tôi yêu khóe miệng không tắt
những ban mai lầm lẫn sương mù
em chẳng vàng thu
em dìu dặt một bờ bến lạ

Tôi đi qua
bóng một sân ga
chẳng con tàu nào chở tôi về phía thương yêu cũ
chẳng con tem nào đưa tôi về địa chỉ yêu dấu cũ
chẳng câu thơ nào cõng tôi về tuổi thơ cũ
chẳng ánh sáng nào giúp tôi thoát khỏi những ám ảnh cũ
chẳng con đường nào nâng tôi lên qua những dằn vặt cũ
chẳng máy giặt nào giặt hộ tôi những đau khổ cũ
chẳng máy điều hòa nào có thể cứu nổi một sa mạc cũ
đang phổng phao lớn dần những đói khát trong tôi

Bởi thế
tôi chỉ dám cất giấu trong câu thơ chật hẹp của mình:
một ít gió còm cõi từ mùa hạ cũ
một ít nắng đăm chiêu từ mùa đông cũ
một ít mây chiều bơ vơ trên mái phố cũ
một chút bụi tư tưởng rơi ra từ cuốn sách cũ
một hơi ấm thì thào trong bài hát cũ
một mùi vị hoang dại ngọt ngào trong da thịt cũ

Để nhớ về em.

Ánh sáng

I
Lối thoát duy nhất của anh
Là phải tự vạch một con đường đi qua chồng sách này
Đi qua sự nghèo nàn của ngôn từ
Để gặp một sợi chỉ ánh sáng nối hai bờ vực tối thẳm sâu

II
Chúng ta ngồi dưới bóng râm
Và nói những điều ồn ào nóng nực
Nhưng khi lê bước dưới mặt trời cháy gắt
Con người thường không nói gì

III
Người ngủ một mình là người cô đơn nhất
Người không ngủ là người cô đơn nhiều hơn
Họ đối thoại với bóng đêm - kẻ canh giữ ánh sáng
Người làm cỏ và những chùm trái mộng
Kẻ đang thức là cơn khát của những người ngủ say

IV
Chúng ta không thể nào hiểu được ngôn ngữ của loài kiến
Con người bất lực trong cách giải thích
Bởi chúng ta chẳng có gì cả
Ngoài cát và mưa, và cỏ, những nỗi buồn…


Mưa tháng giêng

Tháng giêng mưa ngoài phố
Mưa như là sương thôi
Những bóng cây dáng khói
Như mộng du bên trời

Tháng giêng ngày mỏng quá
Nỗi buồn nghe cũ rồi
Mà bên kia tờ lịch
Nỗi niềm mưa xót rơi

Tháng giêng mưa trên tóc
Những người đi lễ chùa
Theo giọt mưa cầu phúc
Tiếng chuông từ bi mơ

Tháng giêng mưa dưới bến
Mỏng mai cô lái đò
Mắt mưa em lúng liếng
Trói tôi bằng vu vơ

Tháng giêng mưa như cỏ
Non xanh đến tận trời
Trước vô cùng năm tháng
Thơ mình sương khói thôi

4 comments:

  1. "Chúng ta ngồi dưới bóng râm. Và nói những điều ồn ào nóng nực. Nhưng khi lê bước dưới mặt trời cháy gắt. Con người thường không nói gì". Anh đã nói những điều người khác không muốn nghe. Xin sự may mắn và nghị lực đồng hành cùng anh.

    ReplyDelete
  2. Anonymous5/13/2008

    Khi lê bước dưới mặt trời cháy gắt, con người thường không nói gì...
    đúng thế, Những người nói nhiều nhất chỉ đứng ngòai sự việc. người trong cuộc, người đang phải lê bước thường không nói được gì. Vì sự thực bao giờ cũng quá giới hạn của ngôn từ.
    Xin lỡi phải để nặc danh, vì tôi không có G account

    ReplyDelete
  3. Anonymous5/13/2008

    "Hiu Hiu Gió Bấc" Sắp lên sân khấu .Chúc mừng Ngọc Tư.

    ReplyDelete
  4. "Bởi chúng ta chẳng có gì cả"
    khi Tình-Yêu cho Ánh-Sáng bị dập vùi

    ReplyDelete