Những toa tàu trượt qua tôi trong sớm mai, dằng dặc gương mặt người ẩn hiện trong ô cửa tối, trong những hành khách kia, có thể có người tôi thương nhớ đã lâu rồi. Cái khao khát gặp nhau đã không còn hình dáng của khao khát nữa, nỗi nhớ không còn nhận biết đó là nỗi nhớ, tình yêu xưa cũng không chắc tình yêu. Chỉ cháy lên ý nghĩ, được nhìn lại gương mặt, nụ cười, ánh mắt và tay tôi đan vào những ngón tay khô...
Vậy mà sớm nay tôi đứng chôn chân bên rào chắn, câm lặng nhìn người (có thể) đi qua. Tôi vẫn thường ngồi ở cửa nối những sợi mưa, biết mình bỏ lỡ cơn nắng đẹp bên kia thành phố. Ngược xuống dòng sông tiếc một đỉnh núi xanh xao, gặp một người hay này trôi tuột dịp may gặp một người hay khác.
Một nửa đời tôi đã ngủ trong cảm giác mất mát, tôi đã bỏ lỡ tiếng chim đêm tan tác, bỏ lỡ tiếng lá cong chao đậu trong vườn, mùi hương của những cánh hoa ngậm sương. Có thể khi tôi đang chiêm bao người cũng cất tiếng gọi tôi, khẽ khàng đau nhói, nhưng không có tiếng vọng nào, và người tưởng rằng tôi đã quên người.
Trước giấc ngủ tôi thường nghe cay mắt, chờ đợi người thì tôi bỏ lỡ những giấc mơ. Chọn lựa làm sao khi chúng cũng mong manh và xa vợi như nhau ?!
Chúc mừng chị Tư đã trở lại.
ReplyDeleteChúc mừng chị trở lại hết sức thong dong..
TK
Tham gì nhiều, Tư ! Có hai tay sao bắt được ngàn con cá ? Nắm lá trong tay người và rừng lá ngoài kia.
ReplyDeleteHì... làm nhà văn gì khổ vậy không piết !
Welcome back!
ReplyDeleteAH
Ồ, đây là nhà của Nguyễn Ngọc Tư à?
ReplyDeleteCho tôi add bạn nhé?
Cảm ơn rất nhiều.
em nghiền văn chị viết lắm, mong chị thường xuyên viết bài cho mọi người đọc với nhé.
ReplyDeleteCHON LUA NAO CUNG MAT MAT,TINH TOAN NAO ROI CUNG SE HU HAO.TRONG NIEM VUI NAO CUNG TANG AN MOT NOI BUON.
ReplyDelete