Oct 17, 2008

Cũng là kiểm duyệt...

Có những tờ báo con không muốn ba đọc.

Có những lời nói con không muốn ba nghe.

Những gì con mang về nhà đã qua cái gọi là “kiểm duyệt thông tin” do con… thiết lập. Con đã che đi một nửa sự thật, về với ba chỉ còn những lời khen tặng, những khích lệ, những ưu ái… Con muốn ba tin, cuộc đời này yêu thương con ba lắm. Con đã mặc cái áo kín đáo nhất có thể, để ba không bao giờ nhìn thấy những vết thương. 

Con luôn đi giữa một chiến trường, đi trong vinh quang và cay đắng, đỉnh cao và vực thẳm, chia sẻ và đố kỵ, thương yêu và căm ghét. Con muốn ba đừng biết. Có những tin tức về con ba có được từ bạn bè, buộc ba hỏi, tại sao ? Giản dị, con nghĩ, một thái độ chuyên nghiệp và thản nhiên trước chỉ trích miệt thị con cái mình là điều không ông bố bà mẹ nào làm được. Nhà mình lại càng không.

Con nhớ bộ phim Mỹ về hành trình cô thợ mỏ chiến đấu với nạn quấy rối tình dục, có cảnh cô diễn thuyết giữa hàng trăm người đàn ông dung tục và thô lổ, bị họ phản ứng bằng những lời lẽ khiếm nhã và tục tĩu nhất. Cha cô, người chưa từng thấy hài lòng và ủng hộ việc làm của con gái mình, đã đứng lên bên cô, đau đớn nhắc cho những người từng là bạn bè mình một sự thật, họ đang hạ nhục con gái của ông. Cảnh đó làm con rơi nước mắt, làm con nhớ tới mình, dù ở một hoàn cảnh khác.

Ba đã từ bỏ khá nhiều mối quan hệ bạn bè, những người cùng chiến trường với ba thuở trước, vì những trang viết của con. Những người bạn còn lại của ba là những người đứng về phía con. Ba biết con vinh quang từ họ, và đôi lúc họ vô tình để ba đọc được vài ba chê bai, chỉ trích. Con chỉ còn cách ngượng ngập xua tay, “trường văn trận bút” mà…

Con đã bỏ lại cái trận chiến đó ngoài cỗng, nhưng vài kẻ hở của bão thông tin khiến tên bay đạn lạc vào trong nhà, rồi má, rồi ba bị thương. Những kẻ bị thương không… chuyên nghiệp. Có lần nghe tin một anh (đã từng viết bài dài trên báo nhiếc móc con mình) bị cách chức, má hớn hở cười, “đó, quả báo, đụng tới con cháu nhà học Mạc là lãnh hậu quả liền…”. Buồn cười, má còn nhớ anh đó lâu ghê. 

Nhưng bị thương chuyên nghiệp như con cũng không phải là tốt, cái thói quen lướt trên những dư luận những thị phi như con dao hai lưỡi, con cũng cố chấp hơn, chai lì và cằn cỗi hơn. Nên tốt nhất, là đừng để bị thương. 

Nên con vẫn cứ duy trì chế độ kiểm duyệt, để gửi về ba má những thứ ấm áp nhất. Phần lạnh lẻo và sắc nhọn, chỉ mình con biết.


12 comments:

  1. Anonymous10/17/2008

    ây! Sau này hai cái bạn tên An có bị mẹ kiểm duyệt thông tin kiểu này ko há!!! Tập cho hai bạn ấy nhìn sự việc với nhiều luồng ý kiến trái chiều cho nó quen với..dân chủ chị à!

    ReplyDelete
  2. Anonymous10/17/2008

    Có vài người, nhóm người, loạt người làm bạn thất vọng và mất niềm tin. Nhưng đó không phải là tất cả.
    Trong trường hợp bạn mất lòng tin vào tất cả, bạn có thể đến những quốc gia được coi là tốt nhất với bạn, và thử sống ở đó.
    Hi vọng ở đó bạn thấy hạnh phúc với những niềm thương yêu, thừa nhận bạn với tài năng của mình!
    Không khó để ra đi!
    Và những người khác có vẻ bất mãn khi comment trên blog này cũng có thể như thế! Hãy hưởng bầu không khí dân chủ và tự do theo ý họ ở nơi họ muốn!
    Không khó để ra đi! Hi vọng họ hạnh phúc sau những sự chào đón nhiệt liệt thủa ban đầu!

    ReplyDelete
  3. Ừ, đừng để các cụ biết làm gì. Ráng mà chịu. Gồng mình lên mà chịu !

    ReplyDelete
  4. Anonymous10/18/2008

    Uầy, mai mốt lỡ bé Tâm An bước sang con đường của mẹ, gặp một bà mẹ đã chuyên nghiệp thế này, thì chắn cạ làm sao !?!

    ReplyDelete
  5. Đương nhiên là phải "kiểm duyệt" chớ, chị Tư! Nhưng chế độ kiểm duyệt chỉ nên áp dụng với các bạn vị thành niên, nhất là còn trong lòng mẹ. Với các vị trên 18 tuổi, ta phải tin rằng họ có khả năng nhận chân đâu là sự thật, đâu là những điều tà mị, phải không?

    ReplyDelete
  6. Che 4 de thuong qua ha.

    ReplyDelete
  7. Anonymous10/18/2008

    năm ngoái, vào thời gian này, em có nhắn tin cho chị sau khi em thi tuyên truyền giới thiệu sách trong trường, em đã giới thiệu sách "sống chậm thời @" của chị và nhà báo Lê Thiếu Nhơn, và đạt giải nhất. Chị đã chúc em nhẹ nhàng. hok biet chị còn nhớ em không. hi`. năm nay em thi nữa, cũng giới thiệu sách của chị. em chỉ mong được chị chúc may mắn. em rất mến chị, sẽ luôn dõi theo chị. Cảm ơn chị nhiều, chị Tư!

    ReplyDelete
  8. Anonymous10/19/2008

    cest la vie, Co Tu.
    Nhung ma Co Tu nghi xem, neu Co Tu la mot nguoi binh thuong, thi dau co ai cham chich Co Tu?
    That la ho la nhung nguoi "ban" Co Tu. Nho do Co Tu moi biet duoc anh huong nhung dong chu cua minh.

    Rang len nha Co Tu.

    ReplyDelete
  9. Anonymous10/20/2008

    Đọc entry này của bạn thấy phân vân quá. Nếu vì yêu bạn mà không dám nói chỗ nào trong truyện hay hay chỗ nào hổng hay thì ... buồn nhỉ. Bạn hiểu cho độc giả với nha...

    ReplyDelete
  10. Anonymous10/20/2008

    Đọc entry này của bạn thấy phân vân quá. Nếu vì yêu bạn mà không dám nói chỗ nào trong truyện hay hay chỗ nào hổng hay thì ... buồn nhỉ. Bạn hiểu cho độc giả với nha...

    ReplyDelete
  11. Em chào chị,

    Chị đã chọn nghề viết văn, là nói lên sự thật thì chắc chị đã lường trước được việc mình sẽ bị thương vì những vết dao từ công luận và chế độ kiểm duyệt.
    Không biết lời động viên từ một đứa em có làm bớt được phần nào những tổn thương mà chị phải chịu đựng, nhưng em vẫn muốn chị biết rằng em luôn ủng hộ chị.
    Lớp văn học Việt Nam của em ủng hộ chị.
    Cô giáo của em ủng hộ chị.
    Và còn nhiều nhiều độc giả khác thương chị nữa.
    Mong chị và gia đình luôn khỏe mạnh.

    Thương,

    Thảo Nguyên

    ReplyDelete
  12. Anonymous11/08/2008

    @nặc danh: Người ta được sinh ra và lớn lên ở đâu thì người ta có quyền đòi hỏi được sống trong 1 bầu không khí dân chủ ở ngay chính nơi đó. Hà cớ gì bạn biểu người ta ra đi ?

    Taurus

    ReplyDelete