Oct 21, 2008

Yêu người ngóng núi …

Bạn cũ ngồi than thở, nói ghét Sài Gòn lắm, chán Sài Gòn lắm, trời ơi, thèm ngồi giữa rơm rạ quê nhà lắm, nhớ Bé Năm Bé Chín lắm. Lần nào gặp nhau thì cũng nói nội dung đó, có lúc người nghe bực quá bèn hỏi vặt vẹo, nhớ sao không về. Bạn tròn mắt, về sao được, con cái học hành ở đây, công việc ở đây, miếng ăn ở đây.

Nghĩ, thương thành phố, thấy thành phố sao giống cô vợ dại dột, sống với anh chồng thẳng thừng tôi không yêu cô, nhưng rồi đến bữa cơm, anh ta lại về nhà với vẻ mặt quạu đeo, đói meo, vợ vẫn mỉm cười dọn lên những món ăn ngon nhất mà cô có. Vừa ăn chồng vừa nói tôi không yêu cô. Ăn no anh chồng vẫn nói tôi không yêu cô. Cô nàng mù quáng chỉ thản nhiên mỉm cười, lo toan nấu nướng cho bữa chiều, bữa tối. 

Bằng cách đó, thành phố yêu anh. Phố cũng không cần anh đáp lại tình yêu, không cần tìm cách xóa sạch đi quá khứ, bởi cũng chẳng cách nào người ta quên bỏ được thời thơ ấu, mối tình đầu. Của rạ của rơm, của khói đốt đồng, vườn cau, rặng bần… bên mé rạch. Lũ cá rúc vào những cái vũng nước quánh đi dưới nắng. Bầy chim trao trảo lao xao kêu quanh quầy chuối chín cây. Ai đó cất tiếng gọi trẻ con về bữa cơm chiều, chén đũa khua trong cái mùi thơm quặn của nồi kho quẹt. Xao động đến từng chi tiết nhỏ.

Quê luôn ngọt như vị đường mía ngày xưa anh hay lén má giở nắp hủ lấy ngón tay chấm mút. Cả cái nghèo ngày đó cũng chẳng đến nỗi quắt quay, không có bánh kẹo ngon thì cây trái đã sẵn giành. Không có đồ chơi đẹp nhưng đã có thiên đường đồng bãi cho trẻ con chạy nhảy. Cho đến ngày anh đi khỏi, quê vẫn chưa làm anh tổn thương, hờn giận chút nào. 

Nên trong anh còn nguyên vùng ký ức ngọt ngào và đằm thắm, mộng mị và êm đềm. Thành phố biết hết, nhưng thành phố không buồn tủi, dù nó chật và ngột ngạt, bức bối trong khoảng không nhỏ hẹp mịt mù khói bụi. Yêu anh, chấp nhận anh nghĩa là phố chấp nhận mình sẽ mất thêm một phần duyên dáng ít ỏi còn lại. Thêm rác, thêm bụi, thêm một chỗ ngồi, thêm một hơi thở…Chật chội hơn, ồn ả hơn, chen chúc hơn. Những ngày Tết, phố đẹp, thanh thản và nhàn tản nhất, thì anh lại không nhìn thấy, anh đã hớn hở sum vầy với quê. 

Đón anh trở lại, vẫn là một nhan sắc mệt mỏi nhưng khao khát sống và yêu. Những lúc anh chán chường, thành phố xấu xí ngồi vỉa hè nướng những củ khoai thơm, trồng vài bụi chuối, hàng cau, qua một quán cafe nào, thấy bày biện những khung dệt chiếu, chiếc xuồng con, cái gàu dai, cây rơm nhỏ… Đôi lúc ở một góc đường, anh gặp bầy cào cào, chim sẻ thắt bằng lá dừa non. Đôi lúc ngang qua ngã tư, có bà già đầu đội khăn rằn xách cái bị bàng luống cuống trước dòng xe xuôi ngược. Không có tham vọng biến mình thành một chốn quê, nhưng thành phố đủ rộng lượng để anh công khai sự hoài nhớ của mình.

Và hồn nhiên sống như một người vọng núi kia núi nọ. Hàng me trút lá bên đường khiến anh nhớ mấy cây me già ở quê, giờ chắc thôi ra trái. Ánh đèn đường làm anh nhớ ngọn đuốc lá dừa cháy rập rờn những khuya tan hát ra về. Qua cầu anh nhớ sông quê. Cái kẹp tóc của cô vợ phố làm anh nhớ những mái tóc thả dài xuống tận thắt lưng xưa. Nhìn nhan sắc này để nhớ về một nhan sắc khác. 

Mà anh thì cũng không chắc là miền nhớ còn nguyên nỗi quay quắt trong lòng. Anh có thật sự nhớ hay chỉ là cảm giác mặc cảm mình đã phụ rẫy, đã chạy trốn mà anh buột miệng nói nhớ cho quê đỡ tủi, cho mình đỡ thấy áy náy, như một niềm an ủi gửi lại nơi chân trần xối nắng. Má anh, Bé Ba Bé Sáu vẫn còn ở đó, mà anh bảo là không nhớ thì anh tệ. Anh có thật sự nhớ hay chỉ muốn giữ một lời hứa vu vơ hồi thẹn thò nhón ngón tay cô em nào ở bên rào, “làm gì làm tôi cũng không quên em đâu. Thiệt, tui thề…”. Có phải vì hình bóng quê quá sống động trong trẻo nên anh không thể yêu thành phố ? 

Bởi thành phố có gì đáng yêu đâu, ngay cả lúc dịu dàng nền nả nhất, thành phố lúc nửa đêm cũng không ngọt ngào như hoa nắng rụng lẫn trong hoa dừa rụng. Có lẽ thành phố xấu xí từ trước khi anh tới, và sau đó vì yêu anh mà xấu xí hơn. Những con đường nghẹn vì người đông. Những dòng sông nghẹn vì rác rưỡi. Những ngọn gió nghẹn vì khói bụi. Những ban mai nghẹn trong tiếng còi xe. Bầu trời nghẹn vì những khối nhà cứng nhắc và khô khốc. Va chạm và cãi vã. Chen chúc và cáu kỉnh. 

Anh không thể yêu một cô vợ chỉ biết nấu ăn và giặt giũ, anh tìm kiếm một tâm hồn. Nhưng thành phố đã bày tỏ ngay khi anh mới gặp lần đầu, một tâm hồn rộng lượng, bao dung. Yêu cho đi mà không đòi hỏi nhận lại.

Đó chẳng phải là một vẻ đẹp sao, không đáng yêu, không đáng được đáp lời sao ? 

13 comments:

  1. Anonymous10/21/2008

    Ố! Thành phố Hồ Chí Minh mình nè, hãnh diện ghê.

    ReplyDelete
  2. Anonymous10/21/2008

    Em cũng ở quê, nhưng em yêu phố. SG khói bụi nhưng phóng khoáng.yêu cả vẻ bụi bặm và phóng khoáng đó.Nhưng SG quá rộng,làm người ta dễ cảm thấy cô đơn,cô đơn nhất là những khi ra đường, xe nhiều thế, người đông thế, và chẳng thấy ai quen :)

    ReplyDelete
  3. Anonymous10/21/2008

    Sài Gòn sớm có phong cách tư bản, do đó khác với người ở quê. Sự khác biệt hầu như đối lập: Ồn ã <> Tĩnh lặng; giàu-nghèo, nhạt nhẽo hời hợt - ấm áp tình người...
    Miền quê luôn có vẻ tĩnh mịch, những vẻ đẹp mà đôi khi người quê không nhận ra đó, do đó họ thích ra thành phố. Người ở phố thỉnh thoảng về miền quê để trốn tránh đi những ồn ào ầm ĩ đó để mong hưởng phút tĩnh lặng với thiên nhiên và con người. Chỉ những phút ấy họ mới cảm thấy đôi chút thanh thản. Rồi lại về với phố, với vòng quay đều đặn với vòng quay làm tiền-tiêu tiền như những cỗ máy được lập trình sẵn.
    Thế nhưng có nhiều người quê muốn lên thành phố, bám trụ ở thành phố khiến chúng ngày càng chật chội, bức bối, quá tải. Tệ hơn là người ta muốn sống như phố, nghĩ như phố với cái trí óc nhỏ hẹp của mình.

    ReplyDelete
  4. Tuyệt! Tui sẽ thử đáp lời... yêu phố thêm một chút ;)!

    ReplyDelete
  5. Anonymous10/21/2008

    tui hay vô đọc blog này, đọc cái nào cũng thấy thương hết, tui là người sinh ra và lớn lên ở đất Sài Gòn, tui thương Sài Gòn của tui lắm, cám ơn những chia sẻ của cô Tư trong bài viết về phố thị này nha...

    ReplyDelete
  6. Anonymous10/21/2008

    Sài gòn ơi, tôi đã mất người trong cuộc đời
    Sài gòn ơi, thôi đã hết thời gian tuyệt vời
    Giờ còn đây, những kỷ niệm sống trong tôi
    Những nụ cười nát trên môi
    Những giọt lệ ôi sầu đắng.

    Sài gòn ơi, nắng vẫn có còn vương trên đường
    Đưòng ngày xưa, mưa có ướt ngập lối đường về
    Rồi mùa thu, lá còn đổ xuống công viên
    Bóng gầy còn bước nghiêng nghiêng
    Hay đã khóc thương cho người yêu

    Tôi giờ như con thú hoang lạc đàn
    Từng ngày qua, từng kiếp sống quên thời gian
    Kiếp tha hương, lắm đau thương, lắm chua cay
    Tôi gọi tên em mãi thôi.

    Sài gòn ơi, tôi xin hứa rằng tôi trở về
    Người tình ơi, tôi xin giữ trọn mãi lời thề
    Dù thời gian, có là một thoáng đam mê
    Phố phường vạn ánh sao đêm
    Nhưng tôi vẫn không bao giờ quên.

    ReplyDelete
  7. Anonymous10/21/2008

    Sài gòn ơi, tôi đã mất người trong cuộc đời
    Sài gòn ơi, thôi đã hết thời gian tuyệt vời
    Giờ còn đây, những kỷ niệm sống trong tôi
    Những nụ cười nát trên môi
    Những giọt lệ ôi sầu đắng.

    Sài gòn ơi, nắng vẫn có còn vương trên đường
    Đưòng ngày xưa, mưa có ướt ngập lối đường về
    Rồi mùa thu, lá còn đổ xuống công viên
    Bóng gầy còn bước nghiêng nghiêng
    Hay đã khóc thương cho người yêu

    Tôi giờ như con thú hoang lạc đàn
    Từng ngày qua, từng kiếp sống quên thời gian
    Kiếp tha hương, lắm đau thương, lắm chua cay
    Tôi gọi tên em mãi thôi.

    Sài gòn ơi, tôi xin hứa rằng tôi trở về
    Người tình ơi, tôi xin giữ trọn mãi lời thề
    Dù thời gian, có là một thoáng đam mê
    Phố phường vạn ánh sao đêm
    Nhưng tôi vẫn không bao giờ quên.

    ReplyDelete
  8. Anonymous10/21/2008

    Hay quá chị Tư ơi, hay không biết diễn tả thành lời sao luôn :). Đọc thấy cũng...may mà mình chưa phụ rẫy phố bằng kiểu thẳng thừng "tôi không yêu anh" mặc dù đúng là còn ngóng về "mối tình đầu" ít nhiều. Và may mà mình còn biết đến câu "Ăn cây nào rào cây đó" để luôn biết ơn "người" đã nuôi mình...

    Cám ơn bài viết rất rất hay của chị!

    ReplyDelete
  9. Anonymous10/23/2008

    Cám ơn NT về bài viết quá hay và tinh tế này

    ReplyDelete
  10. Anonymous11/18/2008

    @ NNT
    Mình thích bài nì của bạn lắm, vì mình cũng là người đang "ghét thành phố" - cảm ơn bạn đã mở lối cho mình...
    Xin được copy bài của bạn về nhà mình nhé!
    Phạm Tâm An

    ReplyDelete
  11. hay quá chế ơi, cho em xin copy về blog em nha, sẽ để tên chế đàng hoàng, chừng nào chế đồng ý thì chế ghi cm trên đây nha, rồi em mới cóp, em tên Nghi :)

    ReplyDelete
  12. Rất chạm vào đáy tâm hồn. Cảm ơn chị!

    ReplyDelete
  13. Anonymous5/09/2011

    Bởi phố gắn với vòng quay tất bật của cuộc sống, phố gắn với những lo toan, những giọt mồ hôi của má ngày những đứa con đi xa, lên phố học hành... Bởi phố gắn với những nỗi nhớ thắt lòng của những cô cậu sinh viên những ngày mưa bão... Bởi phố gắn với những toan tính, hờn ghen và mệt mỏi của buồn vui... Thế nên người ta hay tủi hờn và giận phố - giận phố thay cho giận mình! Giận phố chứ biết giận ai khi chiều tan tầm mệt mỏi nhích từng bước trong dòng người xe trở về bên gác trọ... Giận phố chứ biết giận ai khi cô đơn và xa tổ ấm, nghe điện thoại của má mà ngồi trong góc phòng khóc rấm rứt xót xa... Giận phố chứ biết giận ai khi đi cả một mùa vẫn thấy xa lạ, vẫn thấy người với người trôi qua nhau hờ hững hư không... Giận phố chứ biết giận ai khi xa phố đôi ngày lại thấy nhớ phố... Nỗi nhớ khó gọi thành tên...!!!...
    Đấy, người ta giận phố - nhưng không biết rằng người ta cũng yêu phố! Giận phố bởi chẳng biết giận ai - giận phố bởi yêu rồi đấy, mà không chịu nhận mình yêu...
    Người ta hờn giận thế thôi, người ta đang học tập, đang làm việc, đang đóng góp cho phố đấy!
    Người ta hờn giận thế thôi, người ta vẫn nghêu ngao "thành phố của tôi" đấy...
    Thế nên phố đừng buồn, phố nghen!
    ^^
    ---------
    Rabbit lovely! ^^

    ReplyDelete