Chốn về
Tôi có một ngôi nhà khép cửa,
chưa bao giờ tôi mời ai tới đó,
Ngủ sâu trên giá những bức tượng đất nung buồn bã
cuộc trình diễn không người…
Hoa sứ sân sau nở ngậm ngùi
Chỉ một người ngồi ngắm,
Tôi không bóng
Ngủ sâu không ai gọi
Say nắng không ai lay,
Không ai dắt tay qua ác mộng giữa ngày
máu tự khô, vết đau tự liếm láp, hát tự nghe
trong ngôi nhà khép cửa,
chưa bao giờ tôi muốn ai tới đó,
Tôi không thể đeo mặt nạ
môi tuôn ra những lời xa lạ
ở nơi trú ẩn cuối cùng.
Ở một nơi tôi còn đúng là tôi…
Ai chẳng có một ngôi nhà khép cửa Tư ơi
ReplyDeleteĐã bảo cô đơn là thứ phải nuôi
cho ngòi bút sống còn
Những sẻ những chia, những an những ủi
rồi thì trôi tuột qua kẽ tay thôi
Họ mang nón đến cho ta dù ta không muốn đội
và mang đủ thứ trên đời đến nữa, vì họ tưởng rằng ta đang cần ai đó
lôi tuột ta ra khỏi cô đơn
Lôi ta ra khỏi chốn-về
khỏi cái nơi mà ta là chính ta,
ta là một trái sầu riêng, hay xoài hay mít
trắng hay đen và khùng hay tỉnh...
Quạu là vầy,
mà quạu không là vậy
vì ta quạu như vầy
ta không quạu vậy
bởi giữa nhân gian ta vẫn để đầu trần
Ừ thì Sầu Riêng ơi cứ để đầu trần
và nhìn người ta lâu lâu giật mình cởi nón...
-----------------------------------
Một lần nữa, xin chị Sầu Riêng đừng chấp, lâu lắm rồi không viết, ngứa tay nên đâm đường đột...
Ký nhiều tên trong một, tin là chị hiểu :)
....[Biển của mỗi người]....
ReplyDeletetặng chế tư câu này: "ai mua sầu riêng có ai mua sầu riêng, xin dừng chân ghé quán em, em đây bán trái sầu riêng, như em không bán tình duyên, dù cho má thắm môi hồng, sầu riêng chan chứa trong lòng, khách đa tình xin chớ vấn vương, để em còn đi bán... sầu riêng"
ReplyDeletebac3phiq6
Trùng hợp thật, tui cũng đang lại "Rừng Nauy" lần thứ 2, giờ đang đọc tới khúc Wantanabe và Nagasawa nói chuyện với nhau. Đến "nghe như Dickens", tôi mỉm cười nói.
ReplyDeleteNubakachi, (hai lúa)
"Tôi là ai?" Hiểu mình đâu phải dễ.
ReplyDeleteBài thơ này làm mình liên tưởng đến câu chuyện sau trong sách "Chạy Thoát - Taking Flight" của Anthony de Mello:
"Một phụ nữ nằm trên giường bệnh, rơi vào một cơn hôn mê rất sâu. Chị cảm thấy mình được đưa lên trời và đứng trước tòa phán xét.
“Ngươi là ai?” Một giọng nói hỏi chị.
“Dạ, con là vợ của một thị trưởng,” Chị trả lời.
“Ta không hỏi ngươi là vợ của ai. Ta chỉ hỏi ngươi là ai!”
“Dạ, con là mẹ của bốn đứa con ạ.”
“Ta không hỏi ngươi là mẹ của ai. Ta chỉ hỏi ngươi là ai.”
“Dạ, con là một giáo viên.”
“Ta không hỏi nghề nghiệp của ngươi là gì. Ta chỉ hỏi ngươi là ai.”
Và cứ thế … Câu trả lời nào của chị cũng xem ra không đáp ứng thỏa mãn được cho câu hỏi ‘Ngươi là ai?’
“Dạ, con là một tín đồ Kitô giáo.”
“Ta không hỏi ngươi thuộc tôn giáo nào. Ta chỉ hỏi ngươi là ai.”
“Dạ, con là người đi nhà thờ hằng ngày và luôn luôn giúp đỡ người nghèo và những người túng thiếu.”
“Ta không hỏi ngươi đã làm gì. Ta chỉ hỏi ngươi là ai.”
Người phụ nữ này không vượt qua được câu hỏi ấy, thế là chị được trả về lại trần gian. Khi chị hồi phục từ cơn bệnh ấy, chị quyết tâm khám phá mình là ai. Và quyết tâm ấy đã là nguyên do của mọi sự thay đổi."