Jun 30, 2009

"làm sao giết được người trong mộng ????"

Nhớ ơi nguội bớt cho nhờ...

Hồi trước, lần nào tôi gọi điện thì chị cũng giòn tan nói nhằm nhò chi có sao đâu, buồn gì buồn hoài. Lúc đầu mấy mẹ con cũng sốc, giờ quen rồi, vui lại rồi, trước người ta cũng vắng nhà, đi công tác suốt, giờ không khác gì mấy… 

Sau câu nói đó, tôi tin ở chỗ thị trấn Ga xa xôi kia, chị đang cắn môi nhừ. “Người ta” mà chị nhắc qua là anh chồng mủ mỉ ít nói hay cười yêu chiều vợ con, chị vẫn thường khoe và tôi cũng đã gặp vài lần, thầm khen chị ấy lấy được thằng cha tử tế. Như thường lệ, bảy tháng rồi anh vắng nhà, điều duy nhất khác là anh bỏ đi sống cùng người đàn bà khác. Ba mẹ con chị như gặp ác mộng, sống những ngày ngơ ngẩn, choáng váng bước hụt bước hẫng, liêu xiêu sống dựa vào nhau. Thời gian trôi cũng chông chênh như người chông chênh đau. Lâu lâu tôi hoặc gọi điện hoặc nhắn tin, nói vài câu tếu táo vui, hỏi thăm chuyện trên trời dưới đất, tự thấy mình như đưa cho chị chiếc khăn thấm bớt nước mắt. Lại nghe chị cười, khoe, mấy mẹ con mới đi núi về nè, tuần tới chở nhau đi biển, còn tính viếng chùa xa… Lại nghe tôi nói, ừa, ráng vui vẻ nghen thay cho câu tạm biệt. Lại giật mình sau đó, trời đất, chị có than buồn đâu mà mình kêu vui. Rõ ràng là chị nói, “chuyện như chiêm bao vậy mà, tỉnh ra là hết. Nghỉ hè nên tranh thủ đi chơi thôi. Ờ, ờ, hè năm trước…”

Câu nói bỗng dừng phắt ở đó, đứt đột ngột, tôi đoán là do bóng anh chồng xuất hiện thấp thoáng trong cái “hè năm trước…”. Và anh này sẽ còn trở đi trở lại trong ngày tám tháng ba năm trước, quốc khánh năm trước, đám giỗ ba năm trước, đám cưới đứa em năm trước, ngày này năm trước… Cái năm trước từng rất ngọt ngào, đầm ấm. Năm trước của thời chưa mất, hạnh phúc chưa bị bão, tình yêu chưa tỉnh chiêm bao. Giờ thì trở thành nỗi ám ảnh của đỉnh núi với vực sâu.

Giờ thì năm trước hay dẫn anh chồng quay về nhà. Bứt không đứt, dứt không rời, bứng không xong. Anh ta vẫn lảng vảng, vẫn âu yếm nói cười, nhưng lại gây đau như cầm cây dao lụt nhách mà cứa trên da thịt chị. Thiệt không biết làm sao để quên phứt cho rồi, có bữa đang khoe vui lắm vui thiệt bỗng chị thở dài, than vậy. 

Tôi nói tôi cũng không biết, chưa có kinh nghiệm vụ này (mà cũng không mong có kinh nghiệm đâu nghen). Tôi hình dung ra một cách là chờ, cứ để người đàn ông (từng) yêu dấu quay đi quay lại với cây dao gỉ sét đó (nỗi đau đôi khi cũng giết người như bệnh uốn ván, chớ giỡn). Chờ tới ngày thứ ba trăm sáu mươi sáu, ký ức cũng mòn, chị không đủ kiên nhẫn mà ngậm ngùi dài nhằng, “ngày này năm trước năm trước nữa…”. Thật ra cái năm trước năm trước đó tự nó không muốn quay lại, đã xa xôi, mòn mỏi lắm rồi. Anh chồng chị sẽ về nhà ngày một ít dần, chỉ còn mỗi năm một lần, đúng ngày kỷ niệm cơn lốc mang tên Bội Bạc cuốn anh ta đi mất.

Ờ, thì chờ. Như thể chờ củi tàn, bớt lửa. Một mùa hè nữa. Gọi tìm nhau hỏi chị lúc này sao, chị giòn tan vui lắm em ơi hết sạch buồn rồi, mấy bữa trước mấy mẹ con dọn cái kho, thấy đôi dép của người ta, chị không còn cảm giác gì hết, đem bán ve chai.

Trời, tôi nghe mà tuyệt vọng quá, thì ra anh ta vẫn về nhà phá rối mẹ con chị bằng nhiều cách khác, bằng đôi dép, cái khăn, bậc thềm, cánh cỗng… Những thứ vô tình nên đã vô tình giữ lại hình ảnh anh trên sợi vải, cây đinh, thớ gỗ, viên gạch…

Chắc chị chỉ có cách bán nhà đi khỏi chỗ này, nhưng con đường, hàng cây, cái chợ, và thị trấn Ga buồn xo run rẩy mỗi khi có tàu qua, cả những đoàn tàu kia làm sao mà bán được ? Ngay khi chị yêu một người đàn ông khác, cũng không sao trốn khỏi những ý nghĩ bỗng dưng, chồng cũ của mình không có nhiều râu như người này, ông chồng cũ thẳng thớm lắm, không phong trần như người này, hồi xưa ông chồng kia cũng vậy, rất dịu dàng… 

Cây dao lụt của anh chồng, thời gian đã làm mòn tận cán, nhưng hình ảnh anh trong ký ức tự nó cũng gây đau. Chị ơi cố chờ đến năm sau năm sau năm sau năm sau… 

(bài đăng Sì Gòn tiếp thị nguyệt san)

13 comments:

  1. Anonymous6/30/2009

    Bữa trước chị Tư kêu buông súng, bi giờ kêu hãy cầm dao, khà khà.
    Va vào câu hỏi muôn hỏi "Vì sao tình đầu là đẹp nhất?", chị Tư trả lời nghe buồn da diết ...
    traihoavanglxag

    ReplyDelete
  2. Cái gì thuộc về con người thì rất khó xoá bỏ, nhất là khi cùng nhau tạo ra một số người khác nữa … Tôi đố chị đó Tư. Vì thế tôi rất hay cười, khen, quá lắm là lặng lẽ với những người mà có chạy cả đời cũng không thoát nổi . Người nào nhiều người như vậy mà không sống và kiểm soát tốt gọi là bất hạnh và ngược lại là hạnh phúc . Tôi quan điểm đơn giản vậy.

    ReplyDelete
  3. Anonymous7/01/2009

    Tư ơi, em nghĩ: như thế nào thì gọi là bội bạc ? nếu ngược lại, người ta cắn răng chịu u uất riêng mình để ở lại với mình thì mình có thật sự hạnh phúc không ?

    làm người thì khó vậy rồi. phải ráng thôi.

    ReplyDelete
  4. Anonymous7/01/2009

    Cô Tư ơi, chuyện này có thật không cô? Con mong là nó chỉ là một câu chuyện, con không mong có ai bị như vầy hết cô ơi. Cuộc đời của bao nhiêu người xung quanh con với cái màu u ám như thế đã quá đủ, con biết thêm một cái chấm màu xám ngắt cũng chả làm cuộc đời này tối hon bao nhiêu hay thậm chí người ta còn không nhận ra có cái chấm mới xuất hiện trong bức tranh số phận, con thấy bà này khổ thật, tội bả thật, mong bả sẽ không bao giờ bị một ai lừa như thế nữa. Tội nghiệp thật, có quá nhiều thứ để con nghĩ về nam giới, cái nhìn khả quan nhất là con không thích.
    CôNgốcChưaHiểuChuyện

    ReplyDelete
  5. Anonymous7/01/2009

    những tản văn của chị luôn làm em mê mẫn , hehe, iu chị nhìu nhìu luôn a

    ReplyDelete
  6. Đang tính giận chồng, đọc xong câu chữ của chị, tự dưng thấy ...nhớ quá!
    Bởi vậy mà cứ ghé nhà chị hoài! Nhận của chị nhiều mà không biết làm sao đáp lại đây! Chúc chị luôn hạnh phúc vậy!

    ReplyDelete
  7. Anonymous7/02/2009

    hôm bữa đi tiếp sức mùa thi ngoài bến xe, em cũng gặp hoàn cảnh này. vợ bồng 2 đứa con từ Bến Tre lên Sài Gòn tìm chồng mà ko biết tìm đâu. một đứa sv chưa yêu, sinh ra trong một gia đình ba mẹ lấy nhau ko phải vì tình yêu, sống với nhau cho đến bây giờ cũng 'nhờ' em, thấy vậy là may mắn đó chị... cũng may là ngta bỏ đi! cũng may là thấy dc bộ mặt ngta... cám ơn ngta đã cho mình cơ hội tìm dc hạnh phúc mà nếu ngta còn ở đó mình đã chẳng có dc!
    chúc cho ng phụ nữ đó và các con chị sẽ được hạnh phúc!

    ReplyDelete
  8. Anonymous7/02/2009

    chuyện gì có khởi đầu thì có kết thúc.
    Đôi khi cái kết không giống mình mong.
    Tiếc chi! Duyên đến thế mà thôi.

    ReplyDelete
  9. Anonymous7/03/2009

    Yêu thì khổ mà không yêu thì lỗ. Thà chịu khổ chứ không bao giờ chịu lỗ!!!

    ReplyDelete
  10. Anonymous7/03/2009

    Mới hay điều làm ta đau nhất không phải là tình yêu, mà chính là cái bóng của nó.

    ReplyDelete
  11. "Mới hay điều làm ta đau nhất không phải là tình yêu, mà chính là cái bóng của nó" Câu này nghe hay qua ta...mình đang rất buồn vì một cái bóng như vậy, đọc bài của Chị Tư xong quay ra nghe câu này thật muốn đi .... đâu đó quá! Đề nghị Chị Tư bữa nào chuyển chủ đề qua đại loại như là: "Và con tim đã vui trở lại", hay là "ta cám ơn đời"...cho không khí nhà Sau Rieng được thêm phần ấm cúng :)

    ReplyDelete
  12. Anonymous11/29/2011

    Dù biết rằng cố quên là cố nhớ. Nên dặn lòng cố nhớ để tìm quên. Câu này nghe hơi sến một chút nhưng chí lý lăm. Không quên được, trốn tân chân trời góc biển cũng không chạy thoát. Số nó vậy, cứ sống như những hạt bụi, ngọn cỏ. Đến khi chết vẫn thấy cô đơn mà.

    ReplyDelete
  13. Anonymous11/15/2012

    nguoi yeu toi bo toi di voi nguoi dan ba khac roi. Toi muon giet chet anh ta. lam sao day?

    ReplyDelete