Tùy bút phải lòng
Cha lọm khọm, tóc bạc trắng. Cô con gái kém trí thì có gương mặt vĩnh viễn tuổi lên mười, tóc mỏng nhưng dài, óng mướt. Hai cha con thường cùng nhau đi ăn sáng, đôi khi ta gặp họ trên đường bèn chạy theo một quãng, đôi khi ta gặp họ trong quán bèn dòm lén. Đó là hai thực khách chậm rãi khẽ khàng, và ông cha thỉnh thoảng dừng đũa, vén tóc lên vành tai cho con gái. Ta cảm thấy phải lòng ông già này mất rồi.
Đã khỏi ngưỡng ba mươi, hết mơ mộng rồi, nhưng ta vẫn rất dễ phải lòng người thiên hạ, đôi khi không vì một nụ cười đẹp, bộ ria hay, ánh mắt ấm, dáng cao ráo hay tóc dày… mà chỉ vì cách họ yêu con. Có lần đi với đoàn thăm khám bệnh từ thiện của Hội nạn nhân chất độc da cam, tự dưng ta thương một bác nông dân lam lũ và đen đúa. Ông cõng đứa con tật nguyền tới trạm y tế xã, áo ướt ròng mồ hôi. Vậy mà khi đặt con xuống thềm chờ bác sỹ kêu, ông lau mồ hôi cho nó trước, và thằng nhỏ cũng là người uống trước khi ông mua một bịch nước sâm. Chuyến đó ta nhận ra mình phải lòng cả… đàn bà, khi gặp một bà mẹ ôm con trong lòng mà bàn tay chị lúc nào cũng bọc lấy bàn tay con, lúc xoa nhẹ lúc nắn khẽ, lúc day day ngón cái vẽ lên lòng tay nó những bông hoa. Cái nắm tay sẽ sàng, trìu mến.
Một người yêu thương con mình bằng những hành động tinh tế đến vậy thì dứt khoát không phải người xấu. Và dù có xấu bao nhiêu thì cũng không tới mức bỏ đi, ta nghĩ vậy. Ta có anh bạn in sách lần nào cũng với cái bìa dòm chán lắm, hỏi thì anh nói con gái làm cho. Ta tự dưng thấy cái bìa đó cũng… có cá tính quá chớ. Lại có anh bạn khác, tướng tá ra vẻ dân chơi, gặp lần đầu hơi sợ nhưng nghe anh nói chuyện cứ đôi ba câu lại khoe "con gái tớ…", ta bỗng hết e dè. Bạn ta nhiều anh sẵn sàng bỏ ta ngồi chơ vơ đằng quán để nháo nhào chạy đi đón con đằng nhà trẻ, thấy thương.
Trong đám bạn ta, có chàng "đa tình viên" nổi tiếng "đại đạo hái hoa", bạn hay khoe cô X ấy sinh con vài ba tháng đã dứt sữa để hẹn hò với bạn, và làm những chuyện ai - cũng - biết - là - gì - đấy. Bạn tự hào nói tình yêu X ấy giành cho bạn dữ dội lắm. Nhưng cứ khoe tới đó thì có cãi nhau, ta cười cười nói ông ơi con người ta người ta còn không yêu thì họ yêu gì ông. Có chăng họ yêu bản thân mình. Bạn đổ quạu cãi người ta yêu bằng trái tim còn cô yêu tỉnh trân bằng cái đầu, biết gì mà nói.
Sau đó là một khoảng lặng, ta thì đuối lý và bạn dường như suy nghĩ. Có phải không, khi họ không yêu thương máu thịt của mình, sao yêu được những người dưng chỉ ngang qua cuộc đời này, như ta, như bạn ? Cái gọi là tình yêu có phải tình yêu ?
Giữa cái thời "dò sông dò biển dễ dò…" này, ta chọn cách nhìn người qua cách họ đối đãi với máu mủ, ràng ruột của mình, đương nhiên là không phải lúc nào cũng có độ chính xác cao. Ta vẫn mê những ông bố như chú cá hề Marlin trong phim "Finding Nemo", cười đến thắt lòng với Roberto Bengini trong "Life is beautiful", rơi nước mắt với Will Smith trong "The Pursuit of Happyness"… Ta mê cả những người xa lạ, những ông cha hồ hởi nán lại chờ con chơi xích đu trong sân trường mẫu giáo. Những ông cha lo âu ngồi bên ngoài hàng rào trường thi, xong buổi làm bài mệt nhoài cha đón con bằng cái xoa đầu và hỏi "mệt không ông tướng ?". Những ông cha lủi thủi lấy cùi tay quẹt nước mắt ngày con gái theo chồng.
Ta hình dung vào một bữa không mưa không nắng, trời xui đất xúi có anh nào cũng phải lòng ta, lâm li bảo "anh sẽ từ bỏ tất cả vì em…"(chữ "tất cả" này hiển nhiên là gia đình, vợ con của thằng chả, chớ ta năm mươi tuổi nhăn nheo thì bói đâu ra một chàng độc thân vui tính đẹp trai con nhà giàu học giỏi), nhưng nói vậy thì quả là rủi cho anh í rồi. Ta có cần nhiều vậy đâu. Ta cần một người yêu mà ta nhìn thấy ở anh có tình - người. Không phải là ta quảng đại bao la như biển Thái Bình dạt dào, chỉ là cái thời vàng thau lẫn lộn này, ta dựa một điều gì đó để tin.
Dù ta chẳng nhận được nhiều…
Đành vậy….(Nhận sáu hộp sữa Việt từ báo Phụ nữ Sì Gòn)
Dong y voi ban. Neu ruot ra mau mu ma nguoi ta con khong yeu, thi lam sao nguoi ta yeu dduoc nguoi dung...
ReplyDeleteCung giong nhu ban, minh hay "phai long" nguoi la khi thay nguoi ta ti man cham soc cho con cai/ cha me/ vo/ chong...
Tum lai la minh thich entry nay, tru cai doan ap cuoi "Hinh dung vao mot bua khong mua khong nang...". Tu dung co cam giac bi dduo^'i.
Cái này hay nè, Tư nè.
ReplyDeleteTui cũng thương con, thương nhứt trên đời nên đọc cũng thấy mình trong đó
Thích nhất là ngắm mẹ chăm con :)
ReplyDelete"Có phải không, khi họ không yêu thương máu thịt của mình, sao yêu được những người dưng chỉ ngang qua cuộc đời này, như ta, như bạn ?".
ReplyDeleteChèn ơi! Quá đúng! Đàn ông hay đàn bà gì cũng vậy! bỏ mặc con là không đáng tin.
Happiness ko phai Happyness chi Tu oi. Nhac chi xiu thoi vi ko thay co cho de gui message. Chi doc xong xoa dum. Cam on chi
ReplyDelete"The Pursuit of Happyness" là tên 1 bộ phim mà chữ "happYness" là do ông đạo diễn cố ý để đó bạn : D
ReplyDeleteCô Tư ơi, con mê truyện cô lắm :" )
Cái này hay, Tư à. Tui giống bà mẹ vẽ hoa trên ngón tay con mà Tư "phải lòng" đó Tư. Đồng ý với Tư: "...con người ta người ta còn không yêu thì họ yêu gì ông..." Phải thương máu mủ ruột rà thì mới có tình được với người dưng, phải không Tư?
ReplyDeleteBài chị viết đọc cứ nhẹ tưng mà thấm ghê lắm. Cảm ơn chị.
ReplyDeleteChi oi cho e dua bai nay len FB cua e cho moi ng cung doc duoc k chi? Cam on chi.
ReplyDelete"chữ "tất cả" này hiển nhiên là gia đình, vợ con của thằng chả, chớ ta năm mươi tuổi nhăn nheo thì bói đâu ra một chàng độc thân vui tính đẹp trai con nhà giàu học giỏi".
ReplyDeleteTA CŨNG 50 TUỔI NHƯNG KHÔNG CÓ GÌ ĐỂ PHẢI TỪ BỎ.
THIẾM TƯ ĐI THEO TA HÔNG?
cam on ban
ReplyDeleteChị Tư ơi, em ở Úc từ nhỏ, học hành lõm bõm vài chứ tiếng Việt, nhưng nhờ trang viết của CHị, em nhớ nhà, nhớ sông nước và con người miền Tây quá, chị viết cảm động quá, chúc chị luôn thành công chị nhé. :)
ReplyDeleteLại hay nữa !
ReplyDeleteem đã khóc khi đọc bài này của chị. Em nhớ ba mẹ quá :( Lần đầu tiên em thấy Ba khóc trong cái đêm trước ngày em ra sân bay. Không bao giờ em có thể quên được hình ảnh đó, và giọng nói nghẹn ngào của ba. :(
ReplyDeleteYes.
ReplyDeleteCô Tư làm con nhớ lại cha con quá!
ReplyDeleteHôm nay là ngày của mẹ (theo phương tây), con chúc cô luôn hạnh phúc nhé!
:-)
và còn con cái đối với ba mẹ nữa... nhiều lúc tuổi trẻ ham vui, tham vọng ở phương trời xa mà lỡ quên ba mẹ già chờ ở ngôi nhà giờ mình thấy nhỏ xíu. Vô tâm đến mức vô tình...
ReplyDeleteĐọc Entry Tùy bút phải lòng của bạn tôi liên tưởng cái chuyện này: có một anh bị ung thư vòm họng bị cắt nạo hết thanh quản thực quản, đường thở là một cái lỗ sâu hoắm cắm một đoạn ống nhựa luôn xì máu và đờm dãi.Anh ấy muốn biết vợ có còn yêu mình hay không, nên liên tục viết ra giấy ( vì không còn nói được)là chị phải hút đờm cho anh ấy bằng miệng! Và chị vợ nhất định không hút bằng miệng. Chị ấy bảo anh là đồ điên. Nhưng cái cách chị ấy chăm chồng thì tôi chưa thấy ai tận tụy như vậy. Tôi biết yêu cũng như căm thù hoặc nhiều trạng thái tình cảm khác đều có các cung bậc khác nhau. Đừng đòi hỏi hoặc cũng đừng nghĩ các tình cảm là tuyệt đối chỉ có 2 trạng huống NO OR YES mà thôi đâu. Tôi biết có anh yêu chiều vợ con đủ điều thật sự nhưng té ra lại có cả con riêng đấy !
ReplyDelete@Zsay : Thì tui đã nói là "đương nhiên không phải lúc nào cũng đúng".
ReplyDeleteMà cái anh chiều chuộng vợ con đủ điều mà lại có con riêng ấy còn tử tế hơn có con riêng mà về nhà uýnh vợ ruột :)
@ Nguyen Hong Kien : Khổ ở chỗ đó, bạn không có gì để từ bỏ, tức không vợ con gì, sao tui... phải lòng bạn được đây ? :)
Mà bạn giờ nhiêu rùi, ta ?
@ Gửi những bạn khác : Cảm ơn vì đã chia sẻ, tui tính viết cái này thể nào cũng có người mắng, vầy mà là văn hả Tư ? Hoặc "để dành sức mà viết tác phẩm đỉnh cao..." hehehe.
Đọc xong tùy bút của Tư em mới hiểu sao hồi xưa "phải lòng" thằng lớp phó học tập trong lớp chỉ vì mượn sách của nó mà thấy có dòng chữ ở trang bìa của ba nó viết "Ba thương tặng con ...".
ReplyDeletecon thích bài này quá cô tư ơi
ReplyDeleteRất thích bài viết này của bạn !
ReplyDeleteMột người biết yêu mến gia đình thì chưa chắc là một người lương thiện , nhưng một người lương thiện thì chắc chắn là biết thương yêu gia đình ruột thịt của mình
Vì lý do này, tôi rất nghi ngờ những nền giáo dục chỉ biết hô khẩu hiệu "yêu tổ quốc, yêu đồng bào" khơi khơi , đại khái mà không chẳng thèm vun xới, chăm sóc lòng nhân ái của trẻ em, bắt đầu từ tình thương cha mẹ, con cái, ông bà, anh chị em .
Và cũng vì lý do này, tôi không xuýt xoa, hít hà khi nghe người ta ca tụng những anh hùng, những vĩ nhân thoát ly gia đình vì những lý tưởng , sự nghiệp cao cả to lớn này nọ
Dung
Rất thích bài này của chị Tư!
ReplyDeleteĐọc tới đâu thấy hay tới đó... cám ơn bạn Tư
ReplyDeletec Tu oi. Doc van cua c ma e thay suong ron vay do.heheh. Day tinh nguoi. Cam on c.
ReplyDeleteTruyen cua c e ko bo sot cuon nao . E dang cho tac pham tiep . Chuc c suc khoe, hanh phuc va luon ju phong do viet...chao c.
ReplyDeleteLuôn yêu những bài viết của chị, chúc chị luôn "khỏe re" để tiếp tục cho ra những bài viết như đi vào lòng người như thế.
ReplyDeleteNgười đàn ông sống hết mình với tình yêu, với cảm xúc của mình, nhưng lại không hoàn thành trách nhiệm, như vậy, có đáng gọi là đàn ông không.
ReplyDeleteMình cũng từng gặp 1 người như vậy, vì yêu, bỏ hết tất cả vợ con, gia đình, theo người đàn bà khác, chăm sóc cho người đó, và những người con của cô ta học tới đại học, thạc sĩ, bác sĩ.
Trong khi đó, những người con của mình thì lại phải đi bán vé số, 14 tuổi đã phải lăn lộn ngoài đời, sáng đi làm thêm, tối thì rửa chén.
Vậy người đàn ông đó là đúng hay sai.
20 năm sau, khi những đứa con của người vợ sau, lớn lên không hề bít đến cám ơn, những gì ông ta đã làm cho họ, xem ông như kẻ ăn bám, Những đứa con ruột luôn hận ông, không bao giờ xem ông là cha, ngay cả đám tang của người vợ, ông ta muốn về thăm thì họ cũng không cho vào, chỉ để 1 cái ghế, và 1 chén cơm cho ông ta ngồi ngoài cửa. Nhìn ông ta như vậy, thì mọi người cho là ông ta đáng thương hay đáng đời.
Keywords: dong co dien xoay chieu khong dong bo 3 pha