Cả đời mẹ là đợi, là chờ, là mong, là mõi..đợi chồng. chờ con. mong những người mình yêu thương sẽ bằng an. mõi người thân mình hạnh phúc.
Tất cả bất hạnh cuộc đời như những cơn gió hữu tình xô tới, muốn đẩy mẹ gục ngã, muốn bước chân mẹ liu xiu. để chúng hả hê, cười nghã nghiên ngạo nghễ.
Nhưng mẹ ta vẫn đứng. Đứng bằng đôi được khởi bằng tình yêu, trụ bằng tình thương. Như đại dương mênh mông kia, dù đi đâu về đâu cũng trở về khởi thủy.
Dầu sự đời ngã nghiên, sự vật vô thường (đôi gánh hàng). Trong mắt mẹ, tất cả chỉ là làn gió nhẹ thổi qua, mát mẽ, dịu dàng và đẹp đẽ.
Đôi lần, sự vô minh trong mắt ta, chính ta lại thấy bóng mẹ mờ ảo. Ta giận hờn, ta óan trách, ta đòi hỏi, ta ái ngại, ta chối từ, ta nhẫn tâm...với mẹ.
Rồi đến ngày ta cảm thấy cuộc đời ta xù xì thô ráp, ta hụt hẫng rồi chơi vơi. Trong hư không của tình người mà ta mãi mê rượt đuổi, ta không còn điểm tựa (của người đời), ta như quả bóng bay không điểu khiển được phương hướng, không nhận diện được độ cao.
Trong giây phút hẫn hụt kia, ta chợt nhận ra, mẹ ta, đang còn cầm giữ sợi dây quả bóng trên tay. Trong giây phút cuối cùng kia, mẹ là người kéo ta về, ôm ta vào lòng, an ủi ta, vuốt ve ta, tha thứ cho ta...
Tem cho vui dù không thấy đẹp!
ReplyDeleteEm rất thích bức đầu tiên. Và thích cả câu chuyện "Con trai và má". Cảm ơn chị nhiều.
ReplyDeleteTui nhớ cái anh này rồi, người chuyên kể chuyện má và vẽ tranh về con nít. Nhưng cái tranh phía trên có hình dáng má quá đi chứ...
ReplyDeleteBình luận bức tranh số 1 tí:
ReplyDeleteCả đời mẹ là đợi, là chờ, là mong, là mõi..đợi chồng. chờ con. mong những người mình yêu thương sẽ bằng an. mõi người thân mình hạnh phúc.
Tất cả bất hạnh cuộc đời như những cơn gió hữu tình xô tới, muốn đẩy mẹ gục ngã, muốn bước chân mẹ liu xiu. để chúng hả hê, cười nghã nghiên ngạo nghễ.
Nhưng mẹ ta vẫn đứng. Đứng bằng đôi được khởi bằng tình yêu, trụ bằng tình thương. Như đại dương mênh mông kia, dù đi đâu về đâu cũng trở về khởi thủy.
Dầu sự đời ngã nghiên, sự vật vô thường (đôi gánh hàng). Trong mắt mẹ, tất cả chỉ là làn gió nhẹ thổi qua, mát mẽ, dịu dàng và đẹp đẽ.
Đôi lần, sự vô minh trong mắt ta, chính ta lại thấy bóng mẹ mờ ảo. Ta giận hờn, ta óan trách, ta đòi hỏi, ta ái ngại, ta chối từ, ta nhẫn tâm...với mẹ.
Rồi đến ngày ta cảm thấy cuộc đời ta xù xì thô ráp, ta hụt hẫng rồi chơi vơi. Trong hư không của tình người mà ta mãi mê rượt đuổi, ta không còn điểm tựa (của người đời), ta như quả bóng bay không điểu khiển được phương hướng, không nhận diện được độ cao.
Trong giây phút hẫn hụt kia, ta chợt nhận ra, mẹ ta, đang còn cầm giữ sợi dây quả bóng trên tay. Trong giây phút cuối cùng kia, mẹ là người kéo ta về, ôm ta vào lòng, an ủi ta, vuốt ve ta, tha thứ cho ta...