Aug 18, 2010

Làm thơ 12 (Nhưng là bạn làm)

LÀM THƠ (12)

Nhưng tiếc thay, những cái vỗ tay của đám xu thời đã lấn át tiếng nói của lương tri và
biến những khát vọng thiêng liêng, những đề xuất nghiêm chỉnh thành trò cười.(Mai Vũ)

Thơ ngày xưa không phải là những tiếng vỗ tay

Mà là chữ giữa những ngón tay
Mềm mại luồn trơn
Như rắn
Nên nhiều khi tức mình
Người ta nhắm vào thơ
Mà bắn

Thơ ướt như cái lưỡi
Mềm mại vào sâu
Chạm nhẹ mà đau
Nên nhiều khi người ta nhắm vào thơ
Rất lâu

Nhiều khi bay sượt một mảnh da đầu

Nhưng bây giờ tự nhiên thơ lại làm những tiếng vỗ tay

Vỗ của
Làm ai
Vỗ của
Làm ai

hai bàn tay
cũng chau mày
một bàn tay
cũng loay hoay

Vỗ hết mấy ngón tay
Rồi cả đám bàn tay
Như những gã rượu say
Vỗ tay và vỗ tay

Vỗ tay và vỗ tay
Vỗ tay và vỗ tay

Trường sa và Hoàng sa…
vỗ tay

Sách in và bị nghiền
Ai đem thơ đi thiến?...
vỗ tay

Ai lãnh đạo nhà văn
Thơ vẫn thấy lăn tăn…

vỗ tay

Giọt nước mắt của thơ
Máu và hoa bây giờ
Chúng ta còn mắc nợ…
vỗ tay

Vỗ tay bà cho ăn bánh
Không vỗ bà đánh lên đầu…
Vỗ tay

Vỗ tay váng cả đầu
Những gương mặt màu nâu
Vỗ tay mạnh và lâu
Làm cho thơ cấm khẩu


Thơ chẳng có gì hết

Ngoài những tiếng vỗ tay
Bịt miệng kiểu rất hay
Vỗ tay và vỗ tay
Làm cho thơ tá hỏa

Vỗ tay

Thơ quên mất trong đầu
Một vầng trăng vằng vặc
Cuộc phiêu lưu Mít đặc
Biết tuốt ở tận đâu?

Vỗ tay

Bao nhiêu thứ xảy ra
Thơ ồn như cái chợ
Kiểu đại gia đổ nợ
Bỏ của chạy lấy người

Vỗ tay

Vỗ tay và vỗ tay
Ôi chao mấy ông này…

Thơ chỉ còn một cái gì trống rỗng

Không có gì có thể lấp đầy được thơ
Vỗ tay

Vỗ tay và vỗ tay
Nhưng thơ vẫn cố nói:
Khi thơ khát hay đói
Không thể đổ cơm và nước
Vào. Đổ nước nhiều sẽ làm thơ chết đuối
Dưới ao

Thơ lật trang của một ngày

Vỗ tay

Bóng tối của bạn là những trang giấy
Mà thơ đang lật qua
Thơ đang nhập vào bạn
Không phải để lên đồng

Đó là sự trung thực của bóng tối

Vỗ tay
Ôi chao mấy bà này
Cứ ngồi vỗ tay miết
Hay là bả cũng điếc?

Thơ muốn chứng minh sự khốn nạn của bóng tối
Vì bóng tối đã lấy đi đôi mắt của thơ
Và nghiền nát chúng

Vỗ tay vả vỗ tay
Ôi chao mấy ông này
Cứ theo vỗ tay miết
Hay là ổng bị liệt?

Một giọt của bóng tối
Rơi trên núm vú của thơ

Thơ viết về sự bí ẩn của núm vú
Ngày ngày nuôi thơ
Ngày đã hơi xưa
Chưa qua bóng tối

Một đôi mắt nhắm

Thơ mở chúng ra trong đôi mắt của thơ

Vỗ tay và vỗ tay
Ôi chao cuộc đời này
Vỗ tay tràn cung mây
Chắc có chuyện gì đây?

Luôn luôn thức
Trên chiếc giường bị ướt
Như thể có một đài phun nước
ở trên giường

đó chính là mạch máu của thơ
thơ đang tự cắt mạch máu mình như vậy

vỗ tay và vỗ tay
Chứng bệnh mất trí nhớ
Của những kẻ giả vờ
Nên đã thành câm điếc
Ên ã ành âm iếc

Khi không có ai vỗ tay, thơ ngồi lắng nghe mưa

Đừng vỗ tay
Ánh sáng của những bước chân, một làn mưa bụi mỏng
Mưa bụi là không khí, không khí là thời gian
Ngày đã ra đi, đêm còn chưa đến
Xung quanh chỉ còn một đám sương mù

Đừng vỗ tay
Hãy lắng nghe thơ như bạn lắng nghe mưa
Nghe những gì thơ nói
Với đôi mắt mở vào bên trong giấc ngủ

Thơ đang mưa như bước chân rất nhẹ
Một tiếng rì rào của âm tiết
Ngôn ngữ không còn trọng lượng
Thời gian nhẹ tênh chỉ nỗi buồn là nặng

Đừng vỗ tay. Im lặng
Lắng nghe thơ như lắng nghe mưa
Cơ thể của thơ là hơi nước
Gương mặt của thơ là bóng đêm

Tiếng vỗ tay của bạn làm ướt thơ
Tiếng vỗ tay của bạn làm cháy thơ
Tiếng vỗ tay của bạn làm mờ ánh mắt của thơ

Lắng nghe thơ như lắng nghe mưa
Năm tháng trôi qua khoảng khắc nào còn lại
Bạn phải nghe tiếng bước chân của những người xung quanh
Họ không phải ở đây không phải ở đó

Bạn hãy lắng nghe họ
Những lời thì thầm của Văn Cao
Không phải lúc đó mà là bây giờ
Lắng nghe tiếng chân thời gian
Những nơi không biết là đâu
Họ nói lời của máu

Lắng nghe mưa đang chạy
Đêm nay mưa nhiều hơn tiếng vỗ tay
Nhiệm vụ của bạn là các trang này
Mà bạn đang lật qua
Đang chứng giám
Bạn đừng có vỗ tay

Đừng vỗ tay, trong bài thơ bạn sẽ thấy ngọn núi

Mặt trời bị vùi sâu trong rừng

Trong bài thơ bạn sẽ tìm con thuyền
Trôi dạt trong đêm

Đừng vỗ tay, đôi mắt của bạn bị lạc mất trong rừng

Tay của bạn chạm vào thơ
Giấc ngủ của bạn đang lớn
Nhưng giấc mơ của bạn nằm thảm hại trong căn phòng này
Chúng ta bao nhiêu người cũng còn quá ít

Bên ngoài một chiếc taxi
Chở một hồn ma quá tải
Có phải mọi thứ ra đi đều quay trở lại

Vậy ngày mai có là một ngày khác
Thật không?

Lê Vĩnh Tài

8 comments:

  1. Thật không? Không thật!

    ReplyDelete
  2. Tự hỏi người, tự hỏi lòng

    ReplyDelete
  3. Anonymous8/18/2010

    Thơ chú này đọc giòn như pháo vậy. Thơ vui ! Mà ngậm ngùi...

    ReplyDelete
  4. Thơ này được (bạn của Tư) làm sau đại hội nhà văn phải không Tư? :)

    ReplyDelete
  5. @Luc : Tui cũng nghi vậy đó :)

    ReplyDelete
  6. Nghe sao ngậm ngùi...

    ReplyDelete
  7. Đọc thơ nhức đầu kinh khủng!

    Tạm biệt thơ...

    ReplyDelete