Không có ai gọi tôi trở dậy vào buổi cuối thu
Mây trắng ngổn ngang bầu trời mấy chục năm về trước
Những cậu bé quàng khăn đỏ rảo bước nhanh con đường mới đắp
Rất nhiều người trong căn phòng rộng
Qua ô cửa khuyết
Tôi gọi hoài không ai nghe thấy
Bên dòng sông khói sóng dâng mù mịt
Trên con đường gió bụi xa xăm
Số phận giống câu thơ vừa viết xong, bị xóa
Bản nháp bài thơ gió nhấc lên tựa một lá bùa
Trên cánh đồng mẹ nằm cô quạnh
Mẹ hằng mong tôi khôn lớn một ngày.
Đâu đó bên hàng song thụ
Trên lớp lá thu còn một chiếc giày
Tôi hứa rằng không nói với ai
Câu chuyện sẽ mang theo mãi.
Không ai gọi tôi trở dậy vào buổi cuối thu
Tôi nằm viên mãn - chiếc lá vàng dưới hàng song thụ
Nếu mẹ tôi mà biết
Liệu mẹ tôi trách cứ các người...
DƯƠNG KIỀU MINH
Bài này hay quá
ReplyDeleteThanks bạn đã share .bài viết rất hay
ReplyDeleteCũng phê chứ đâu fải giỡn
ReplyDeleteSự lạc lối ngày càng thô thiển hay XH ngày càng phẳng hơn ? Bài này trừu tượng quá !
ReplyDeleteGửi sầu Riêng:
ReplyDeleteEm hãy về cùng anh nơi ' Cánh đồng bất tận'
Nơi có lão nông em bé thiếu áo quần
Nơi có gió giật, chớp rung cây lúa ngã đòng
Nơi con tôm con tép ngoi ngóp mùa nước kiệt
Nơi đàn cò đàn dơi tả tơi không còn chỗ đậu
Nước mặn lấn đồng nắng nỏ trời khô
Về với anh!
Không có ai gọi tôi trở dậy vào buổi cuối thu
ReplyDeleteMây trắng ngổn ngang bầu trời mấy chục năm về trước
Những cậu bé quàng khăn đỏ rảo bước nhanh con đường mới đắp...
Tội nghiệp cậu bé quá! Chiến tranh!
Chị Tư dùng từ "khói sóng" hay quá, gợi cảm và gợi hình, chỉ dân sông nước mới đặc tả được như thế!
ReplyDelete"Bên dòng sông khói sóng dâng mù mịt
ReplyDeleteTrên con đường gió bụi xa xăm
Số phận giống câu thơ vừa viết xong, bị xóa
Bản nháp bài thơ gió nhấc lên tựa một lá bùa"
Có bao giờ trong đời bạn tự hỏi mình là ai trên đời này và mình sẽ đi đâu về đâu?
Rất thích giọng văn của bạn. Là bạn viết hay sưu tầm thế ^^
ReplyDelete"Không ai gọi tôi trở dậy vào buổi cuối thu
ReplyDeleteTôi nằm viên mãn - chiếc lá vàng dưới hàng song thụ"
Cảnh vật buồn thê lương. BẢn thân mùa thu đã buồn lắm rồi, chiếc lá vàng dưới hàng song thụ còn đem đến cảm giác cô độc đến nao lòng.
Bài thơ hay quá, đem lại cảm giác buồn, mong manh sao ấy.
ReplyDeleteThơ nghe sao xiết lòng người
ReplyDelete"em nhổ toẹt bãi nước bọt, chết mẹ cuộc đời..." (ghẹo chị Tư lần nữa)
ReplyDeleteCám ơn Tư đã chia sẻ một bài thơ hay của anh Dương Kiều Minh. Anh ấy ra đi sớm quá!
ReplyDeleteTuấn
ths chị Tư!
ReplyDeletethơ bạn làm hay quá!
ReplyDeleteHay wé
ReplyDeletehttp://huyvublog.blogspot.com