Mar 30, 2012

Chiện của tháng này


Đánh mất cô dâu


Mình để lạc mất cô dâu.

Không biết Ngà lẫn vào đâu trong cái đống chữ lộn xộn mà mình vừa viết. Mình đê mê miêu tả cái rạp cưới thơm phức nhựa cây, cổng vòng nguyệt giắt đầy trái và lá đủng đỉnh mà lát nữa cô dâu chú rễ sẽ đứng đó cười toe chụp ảnh. Ngang qua vài mâm nhậu họ đang là đà ca vọng cổ, mình đi vô gian bếp oi khói cùng với tiếng nói cười, mùi hành tỏi. Ai đó nói mẻ rượu cất từ chiều qua tự dưng hơi chua, chắc là trở gió. Hôm qua tro cốt của con gái Tư Thiêm được gởi từ Đại Hàn về tới nhà, thấy mặt thằng chồng con nhỏ dữ dằn nhưng đâu có ngờ hung ác tới mức đó. Hồi tối này thằng chồng say xỉn kiếm chuyện gây lộn đập tan nát mớ chén dĩa úp trên giàn, bữa nay chắc ăn cơm bằng miểng dừa. Rồi một ông già hỏi :

- Vậy chớ con Ngà đâu bây, đàng trai tới trước cỗng rồi mà nó đâu tao không thấy ?
 
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau bảo không biết, mới thấy đây mà. Mình cũng không.

Không phải lần đầu tiên mình để mất nhân vật. Trong những trang viết của mình, từng có một người chạy đò “có một ánh nhìn rờn rợn” chỉ thoáng hiện ra để đưa đôi trai gái qua sông. Một bà thầy bói “mắt đỏ đến tận đuôi, những cái vòng bạc lanh canh không che lấp vết sẹo vắt chéo cổ tay” phán một câu coi chừng hỏa hoạn rồi xách đít đi biệt. Một bầy bướm thả ông chủ tịch xuống làng, ông kẹt ở đó cùng mối tình với cô bé mười một tuổi, độc giả hỏi rồi đàn bướm đi đâu, sao không nhắc lại dù một câu. Đứa bé đi trên xe đò vuốt má cô gái bảo chị đừng khóc, mãi không thấy xuất hiện lại. Người đọc chắc cũng hơi thắc mắc tại sao không viết thêm tí nữa, sao người lái đò có ánh nhìn đó, sao bà già bói toán lại có vết sẹo trên cổ tay, đứa bé kia nhân ái vậy sao không quay lại giúp cho cô gái qua khỏi truân chuyên… Họ hẳn cũng có số phận nhiều u uẩn, nhưng mình để họ vụt qua, chỉ đeo đuổi tuyến tính chính thôi đã mệt phờ rồi.

Nhưng giờ đến nhân vật chính mình cũng để mất. Truyện ngắn có cái tên là “Một đám cưới”, giờ không có cô dâu thì sao thành. Ở dòng thứ năm của trang ba, mình viết Ngà đi làm tóc về, bỗng đứng nấn ná trên bến sông. Ở đó có mấy đứa con nít đang tắm, một chiếc ghe neo sào đậu đằng kia một chút, biết có người vì thấy có khói chảy ngược lên trời, biết là đàn bà vì áo bà ba căng phơi trên cây bẹo. Ngà nhìn nước lắt xắt chảy, nghĩ chỉ hai tiếng đồng hồ nữa mình sẽ có một cái tên khác : vợ thằng Định. Hai tiếng nữa, khi đi đầu trong đoàn rước dâu bước xuống cái bến này, Ngà không hoàn toàn thuộc về mình nữa.

Mình viết đến đó thì mình nghe có tiếng nôn ọe, một người đàn ông xà quần cùng với hai con chó, một con xăng xái liếm vào cái miệng dãi nhớt của anh ta. Mình thấy chi tiết này cũng vui. Cái không khí đám cưới thôn quê nó sinh động là vì những chuyện nho nhỏ vậy. Một anh say khác ngồi nói bộ giận, nói ới Ngà ơi sao lại lấy thằng Định mà không ngó tới anh, nhà anh còn có nhiều đất hơn nhà nó.

Định, nam chính của mình, đi hàng thứ tư trong đoàn rước dâu, thò cái mặt đỏ phừng không biết vì nắng hay vì rượu ra khỏi cái vest xám, không biết thuê ở đâu mà vạt áo dài gần chạm gối, trông hơi luộm thuộm. Anh làm bí thư xã đoàn, sắp tới sẽ lên phó chủ tịch xã, đó là lý do vì sao mấy chị trong bếp tấm tắc, con Ngà có phước lấy chồng làm quan, quan xã cũng là quan, rồi thì lên huyện, tỉnh mấy hồi. Chớ con gái xóm Bưng này không lấy chồng nông dân thì cũng lấy Đại Hàn, Đài Loan, tiền thì nhiều thiệt nhưng xa biệt xứ người, đến mắm sặc mà còn không có mà ăn.

Ngà không biết sướng hay sao mà biến mất ?

Đám cưới nháo nhác. Đàng trai biết chuyện cũng nhấp nhổm đứng ngồi. Tía Ngà mở cả nút áo trên cùng cho dễ thở, hào hển túm lấy mình hỏi giờ tính sao? Mình hỏi lại hồi nhỏ Ngà có thích chơi trốn tìm không? Ông gạt đi, sao tôi biết được? Tôi chỉ có chuyện đi làm lụng kiếm miếng ăn cho tụi nó thôi cũng đắm đuối rồi, hơi đâu để ý nó chơi gì. Má Ngà nói không nhớ hồi nhỏ Ngà sao, bà đẻ con năm một nên lo đứa nhỏ mặc kệ đứa lớn, nó có trốn thì bà cũng đâu rảnh đi tìm, có tìm được cũng đánh đòn mấy roi cho chừa. Ba Ngà nạt ngang, thôi nín đi cái thứ đàn bà không nên thân, có bảy đứa con mà quản không xong. Người đàn bà lủi thủi đi vào bếp.

Ông già dẫn đàng trai cũng chạy lại hỏi mình rằng dẫn thằng cháu ông qua đây để cưới ai bây giờ, cô dâu đâu? Một con người biến mất đâu phải chuyện chơi. Mình bảo mọi người nhớ kỹ coi, Ngà có dấu hiệu gì đặc biệt trước khi biến mất, hy vọng tìm được vài manh mối gì đó gì đó như là báo hiệu như là tiên cảm. Một thím vỗ đùi cái đét nói lúc tối này làm lễ vu quy con nhỏ khóc quá chừng, lấy được một chỗ phước đức thì mắc gì mà khóc? Chị Ngà đang nghén đứa thứ tư, cổ ngẳng mặt xanh ẽo ợt bảo hôm qua lúc rờ những vết nứt trên bụng chị, Ngà thở dài nói làm đàn bà sao khổ vậy. Định kể lần gặp gần nhất là chiều hôm kia, khi thuê đồ cưới, Định bảo dứt khoát không được mặc xoa rê, chỉ nên mặc áo dài thôi, Định thích vậy. Kín đáo và nền nã, da thịt Ngà chỉ của Định thôi. Ngà không cãi gì, những cô gái nhân vật chính của mình thường không nói nhiều, sống nội tâm, cứ tưởng ù lì nhưng thật ra mãnh liệt khó đoán.

Cả cái đám cưới eo sèo, cả một đám đông hân hoan hóa ra cũng ít người nhớ tới Ngà một cách chi tiết ở lần gặp cuối cùng. Gương mặt Ngà khi ấy có tỏ ra lưu luyến không, có bồn chồn không, họ không nhớ. Họ, cũng như mình, mãi chạy theo sự kiện mà quên mất con người. Mình chống chế với mấy ông già cốt cựu xóm Bưng, nhà nước khi hoạch định chính sách cũng nhiều khi quên mất số phận người dân, đâu phải là lỗi gì ghê gớm lắm. Mình sẽ sáng tạo ra một cô Lê cô Lựu nào đó, vốn yêu thầm Định rất lâu, trong lúc chú rể bối rối đã hết lời an ủi, bắt đầu một mối duyên mới. Nhưng nhân vật nam chính của mình nổi quạu :

- Bị cô dâu bỏ chạy trong ngày cưới thì tôi đây cũng mất mặt, rồi ăn nói làm sao với thanh niên trong xã. Ngà phải về để đám cưới suôn sẻ, chị viết sao thì viết.

- Phải đó, hay là cô viết là con Ngà bị ma bắt lạc trong chòm mả, tụi này túa ra đi kiếm được đem về - Tía Ngà gạt mồ hôi, giọng bỗng hụt hơi, đuối dần về cuối - Cô thương tôi với, con Ngà không về tiền đâu mà tôi trả lại cho đàng trai. Tiền lễ bên đó đưa hôm trước tôi đã lấy sửa sang lại nhà cửa hết trọi rồi.

Không phải là không có cách để đem Ngà về. Mình nghĩ hay là nãy giờ Ngà đi gặp lại người yêu cũ đang nằm ủ rủ ca vọng cổ trong căn chòi cất dưới hàng gòn đằng kia. Ngà bảo tụi mình trốn đi đi, nhưng anh chàng kia bảo anh nghèo lắm, biết đi đâu để không đói?! Ngà lấy cùi tay quẹt nước mắt quay về. Truyện vẫn bảng lảng nỗi buồn thôn dã mà không ai biến mất. Hay Ngà mải mê đi từ giã tụi rắn mối, chim sẻ ngoài vườn nên quên mất lễ cưới đang chờ mình. Những con vật đó đã chơi đã trò chuyện cùng cô suốt một đoạn đời, sau lễ cưới này, cô sẽ chuyển qua nói chuyện với bếp núc xoong nồi, với những đứa trẻ con do chính cô sinh ra.

Mình trở lại cái bờ sông mà Ngà đã đứng ở trang hai dòng năm, nhìn nước chảy. Những đứa trẻ ngụp lặn ở đó đã mất biệt, chiếc ghe cũng nhổ sào mang khói đi về phương nào đó. Khúc sông im ắng không người. Mình tự hỏi có khi nào trong lúc mải mê đi theo tiệc tùng rình rang thì những nhân vật phụ của mình đã hành động?

Biết đâu một thằng bé đen trũi bơi đến hỏi chị ơi đi theo em, chơi vui lắm. Ngà gật đầu để nguyên quần áo rẽ nước bơi đi cùng nó. Hoa giắt trên tóc Ngà rơi ra, trôi tấp vào bờ lá. 

Biết đâu người đàn bà trên chiếc ghe kia lúc ngang qua đã hỏi, muốn sống đời rày đây mai đó với tôi không? Ngà nói muốn chớ, thèm lắm và nhảy lên mũi ghe khi nó còn chưa chạm tới bờ, chân còn lại Ngà đạp vào bờ cỏ làm rơi tủm vài hòn đất nhỏ xuống sông.

Cái âm thanh cuối cùng mà Ngà nghe được, là tiếng đất rơi tiếng nước chảy, hay tiếng người réo “Ngà ơi Ngà, đàng trai tới rồi nè” ? Những câu hỏi cứ ngoi đùn lên như một ổ mối ngày càng cao, mình càng tức thở. Cái truyện (dự tính là) có hậu này chắc bỏ lửng ở đây, mình không biết có hậu là đưa Ngà trở về (như cổ tích thường viết “họ cưới nhau và sống hạnh phúc đến suốt đời”) hay cứ để Ngà đi vào miền vô tăm tích ?!

Mệt thiệt ! 

50 comments:

  1. thiệt tình nhà văn sướng! chơi vầy vò đám nhân vật với không gian thời gian ... quá đã vầy mà than mệt nỗi gì!
    :))

    ReplyDelete
    Replies
    1. Dạ chị, cứ giả bộ than vậy coi có ai bắt giò không :)

      Delete
  2. Anonymous3/31/2012

    mức độ nhảm càng ngày càng tăng, nhàm quá với lại dạo này hay nói khánh tướng này nọ nghe ớn cơm

    ReplyDelete
    Replies
    1. Tìm cháo trắng ăn với trứng muối hay củ cải muối đi pác !

      Delete
    2. Chị Tư cứ che mặt hoài :)

      Delete
    3. Anonymous4/05/2012

      trứng muối hay củ cải muối vẫn chưa đủ mặn đâu tư. truyện của tư thì phải ăn cháo trắng với 2 kí khô thì mới đủ mặn. nói nhạt như nước ốc là còn thấy tội nghiệp cho... nước ốc!

      Delete
    4. Anonymous4/12/2012

      Nghe là biết bắc kì ăn cá rô cây chứ nước ốc sao ngon bằng hỉ...

      Delete
  3. Anonymous3/31/2012

    Nói thiệt nha Tư ,đọc truyện của Tư đau lòng quá , suy nghĩ dữ lắm mỗi bận đọc xong.Đau mà còn nhói nữa.Dóc cho bắn cái đùng liền.
    "Đứng trước khổ đau của kẻ khác, có thể ta sẽ cảm thấy bấn loạn và bị tràn ngập bởi những khổ đau của họ, và sự liên lụy đó chỉ làm gia tăng thêm những khó khăn cho chính ta..........."(Đức Đạt Lai Lạt Ma)
    Mệt thiệt !

    ReplyDelete
  4. Anonymous3/31/2012

    nhảm nhí mà còn hoa hòe hoa sói nữa
    "Biết đâu một thằng bé đen trũi bơi đến hỏi chị ơi đi theo em, chơi vui lắm. Ngà gật đầu để nguyên quần áo rẽ nước bơi đi cùng nó. Hoa giắt trên tóc Ngà rơi ra, trôi tấp vào bờ lá" Càng viết càng nhảm

    ReplyDelete
    Replies
    1. Anonymous3/31/2012

      O kia, ba Tu keu bac nay di an chao trang ma bac van khong chiu, chac la thich chao cam hon day.

      Delete
    2. Anonymous4/01/2012

      Chời à, đã bảo ăn cháo trắng đi mà không nghe,

      Delete
    3. Anonymous4/11/2012

      đi ăn cám heo đi, tào lao quá !

      Delete
    4. Anonymous4/12/2012

      Nó không có cháo trắng ăn đâu 4 ơi. Có lẽ Đẽo cày giữa đường là đúng với nhân vật lạ mình nhưng không lạ người "ở đàng ngoài" đâu.

      Delete
  5. 4 ui...
    lâu lắm mới được đọc 1 truyện lửng lơ như vậy.....
    rốt cuộc kết thúc sẽ ra sao? ra sao? ra sao?????
    chẳng thể biết được....
    mà 4 đó nha, đối với những pác còm ko nhiệt tình thì reply lại liền, còn với những người yêu mến và ủng hộ thì mấy khi thấy 4 reply đâu... bất công quá nha 4...
    nay em mới đọc truyện này, coi như là 1 chuyện vui ngày cá tháng 4 đi hén...
    chúc 4 tháng 4 nhiều an lành... còn em thì tháng rồi xui quá xá...

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chúc em tháng này hết xui :)

      Delete
    2. vẫn còn xui quá 4 à...
      hic hic hic hic hic hic hic....

      Delete
  6. thiếu nữ miền đông4/01/2012

    ha là em Ngà lên Sì Gòn theo chị Kiều Như rồi? vô truyện cấp 3 có khi nổi tiếng và có ăn hơn? theo chị Tư tới rước dâu luôn rồi mà động phòng còn hông có!!

    thà theo chị Như lấy đại gia, đám cưới siêu xe, ca sĩ hải ngoại...tới khi động phòng thì kịch lên cao trào "máu đâu? máu đâu? 16 tuổi mà sao hổng có máu?" quá trời đất diễn.... hic

    ReplyDelete
  7. thiếu nữ miền đông4/01/2012

    nói thiệt, bị chị Tư dày vò vầy...Ngà thấy Ngà mệt hơn chị Tư nữa, chứ chị ở đó mà than....

    ReplyDelete
  8. Anonymous4/01/2012

    met thiet

    ReplyDelete
  9. Những gì thực làm ta trăn trở, dầy vò, hãy viết Tư ạ. Như con chim yến phải khạc máu ra mà xây tổ, cái tổ yến ấy mới quý. Những con chim yến làm tổ trong ngôi nhà được người ta xây sẵn thì chiếc tổ ấy nhẹ tênh, nước nhãi yến quấn quanh vội vàng, hời hợt lắm. " Cánh đồng bất tận" hay anh thường gọi nó là 'huyết yến' của em anh thường để nơi dễ lấy nhất trong nhà.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Anonymous7/11/2013

      Xin phép lạc đề chút xíu: Yến huyết là tổ do chim Yến phải vắt kiệt sức làm lại cho kịp mùa sinh sản đến nỗi khạc ra cả máu, bởi vì tổ trước đã bị con người lấy mất để làm thức tẩm bổ. Đi ngang của hàng thấy tổ Yến đỏ au màu máu mà nghĩ tội nghiệp cho chim Yến, con người vì sự thụ hưởng ích kỷ của bản thân mà khai thác thiên nhiên đến mức độc ác ! Nên chăng chúng ta cần thay đổi tư duy, thay đổi thang giá trị để bớt đi sự độc ác với thiên nhiên, với sinh vật khác.

      Delete
  10. 1. Vì Em bỏ lửng nên anh thử viết tiếp cho nó đỡ bị dầy vò, để phải lăn tăn, để ngủ cho dễ.
    Nhờ Tư chữa lỗi chính tả cho tôi. Chỉ vì Tư viết theo cách bỏ lửng, làm tôi lần đầu phải cầm bút võ vẽ này kia. Đừng che mặt cười nhé.
    ………………………………………………………………………………………………
    2. Mình trở lại cái bờ sông mà Ngà đã đứng ở trang hai dòng năm, nhìn nước chảy. Không còn tin ở mắt mình. Một đám đông con nít đứng bu quanh một cô gái năm bất động trên bờ đất. mái tóc còn bết rác rến, một vệt máu chưa kịp lau nơi khóe mũi. Ngà đây rồi. Người đàn bà từ dưới ghe đi lên mang theo chiếc chiếu xác xơ đắp lên người cho cô. Tôi cũng bất động như Ngà, Nhìn trân trân vào khuôn mặt đã bạc phếch. Một con kiến bò lên ngón chân út cô đã nhợt nhạt, nhăn nhúm, bết bát bùn đất. Gió sông tự nhiên thổi mạnh, hất chiếc chiếu tung khỏi người cô. Bọn trẻ con chạy tán loạn. Chúng bắt đầu sợ xác chết. Chỉ còn mấy thằng lớn còn dám đứng gần. Môi Ngà đã bầm tím. Một vệt máu hồng từ khóe miệng cô rỉ rả chảy xuống làm đỏ cả một bên tai.
    - Tại tôi cô ạ, tôi đưa ghe vào sát bờ dốc. Chưa tới, mà cô ấy đã nhẩy xuống rồi. Nhanh quá, làm sao tôi đỡ kịp. Nước chỗ này lại chảy dữ lắm. Bọn trẻ vớt mãi mới vớt được. Người đàn bà giọng ngấn nước mắt, vừa nhìn xác cô vừa thuật lại cho tôi nghe. Còn tôi thì ngước lên trời, dõi theo một bóng chim lạ, có một cái đuôi trắng dài, nó cứ bay vòng vo bên trên như đang tìm kiếm một cái gì. Tôi tự hỏi, hay đây chính là Ngà. Cô đã thoát trần mà lên với trời cao, tiên cảnh, mà bỏ lại chúng ta, bỏ lại cái kiếp người khốn khổ, vật vã này. Bỗng tôi thấy mình nhẹ bẫng. Một cơn gió cực mạnh nhấc bổng tôi lên cao. Con chim đuôi dài trắng liệng tới, dang cánh đỡ lấy thân tôi. Một sự khoái lạc bỗng chạy dọc theo xương sống và đọng lại trong đầu óc tôi. Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi cứ thế bay.
    Reply

    ReplyDelete
  11. Truyện vẫn có chất của Tư thời CĐBT nhưng bây giờ đã ở "...trên lưng chừng nhìn xuống đám đông..." rùi.Tôi muốn thấy Tư giữa đám đông ấy.

    ReplyDelete
  12. Cò Hứa Sơn4/02/2012

    Nhân vật là quân cờ mà...........

    ReplyDelete
  13. Từ Nguyên Vũ4/02/2012

    Anonymous ơi ! sao không thích Nguyễn Ngọc Tư và chọt cô ấy dữ vậy ? Ăn hiếp một người phụ nữ có ...đáng mặt không ?(nhà quê),ông cậu (nhà quê)có ghét chi mấy?(Hình như ..."Trâu buột ghét trâu ăn" ?
    Hơn nửa, làm văn nghệ như làm dâu trăm họ.Tội nghiệp em nó đã mang phận dâu về với bên chồng (một bọn nhà quê) thì cũng xin chị chồng(nhà quê),ông cậu (nhà quê)có ghét chi mấy?(Hình như ..."Trâu buột ghét trâu ăn" ?)thì người có văn hóa nhất định thì cm cũng ráng tỏ sao mình xứng đáng mở miệng, liệng chữ vô mặt thiên hạ chứ ?!
    Ngọc Tư... tôi biết em qua thông tin trên báo chí cũng như có đọc truyện của em ít,nhiều.
    Diễn đàn là nơi tự do thông tin và...tự do "chặt chém" bởi đủ dạng du thủ ,du thực (trong đó có tôi)
    Hổng biết...trái tim văn sỹ có đủ lực chịu đòn bền bỉ không ?

    Hãy viết nửa đi bạn !

    Tôi ở Kiên Giang và cũng ở trong cái hội mà nhà nước thường gom vô một cái lồng cho ăn, cho uống và...bắt hót theo giọng chủ ?! Mà tôi thì...không thích vậy

    Cái nầy mình "chọt" bạn cho vui thôi nhe :Miền tây mình thì khi nói đến miểng dừa thì thường nói là Miểng dùa...đúng không ? Trân trọng bạn!

    ReplyDelete
  14. Tư ơi, đọc xong tự dưng trong lòng nỗi sóng. Thật là tệ quá đi thôi. Hay là anh viết tiếp cái đoạn sau hén. Hì hì, thử thôi chứ hổng dành đâu nhé :)

    ReplyDelete
  15. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  16. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  17. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  18. thiếu nữ miền đông4/03/2012

    "...một vùng nước xa xôi. Vâng vùng nước thay vì vùng đất,"

    cái chữ "VÂNG" làm khựng lại một phát như bị ngã sấp, mắc ói quá, nghỉ đọc luôn! hehe
    đu đeo theo làm chi hổng biết nữa, háo danh.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Danh gì ở chổ này hả cô, chổ này là nhà của Tư với lại hứng lên viết thử thôi mà. He he he, Tư hổng la thì thôi chứ. Còn mắc ói thì dìa nhà mình mà ói, con trẻ bây giờ thật hỗn hào quá trời vậy đó hả Tư? Thôi, nói vậy chứ để tui delete kẻo có người ói nhà em Tư tội nghiệp. :)

      Delete
    2. Cô Tư mến,

      Nhà của cô hiếu khách quá, con ghé qua lần nào cũng "no nê, phủ phê". Cảm ơn cô vì "mâm cơm" giản dị mà ấm cái bụng, lại no lâu đến lạ : )

      Chắc có lẽ vì vậy mà khách tới nhà cô đi đâu xa cũng ráng ghé qua ngó vô nhà hỏi thăm chủ nhà dạo rày có mạnh giỏi không?

      Có một điểm chung ở các blog "nổi tiếng và ăn khách" của những người nổi tiếng là đa phần các nhận xét và bàn luận là khen hoặc thể hiện tình cảm ( đa phần là đồng tình và hâm mộ).

      ^^ Riêng blog của cô Tư dạo này lại có nhiều người "hâm mộ" thể hiện tình cảm đối lập một chút nhé :D. Cô thiếu nữ miền đông ( miền Đông)"yêu" văn cô Tư tới nỗi theo dõi từng chữ , từng lỗi chính tả ( hoặc cũng có thể là cô ấy nghĩ là lỗi cũng nên ^^!!)

      Phụ nữ khi "yêu" là thế ^^!!! đáng yêu đấy mà đáng sợ cũng đấy . Thế nên k trách có lúc ông chồng tưởng là "lạc mất nàng dâu".

      Chúc cô Tư và gia đình đủ nè ! ( big huggggggggg cô Tư của vịt )

      Delete
  19. Anonymous4/04/2012

    Truyện hay đấy chứ! Nhất là về bút pháp "truyện lồng truyện"! Có câu này Nguyễn Ngọc Tư lồng vào mà ít người để ý nè! "Họ, cũng như mình, mãi chạy theo sự kiện mà quên mất con người." Thật ra cô dâu Ngà đâu có lạc mất đâu! Tư vẫn đang "kiểm soát" cô rất "chặt" đấy chứ!

    ReplyDelete
  20. Anonymous4/04/2012

    Bút pháp lạ chị ạ!

    ReplyDelete
  21. Anonymous4/04/2012

    Xin phép chị Tư cho đăng truyện này trên blog moingaymotbaitho.blogspot.com của "Uống trà đi!" nhé!

    ReplyDelete
  22. em gái miền tây4/07/2012

    ghét đoc̣ truyện kiểu này quá Tư ơi, đời đã quá mệt mỏi rồi mà Tư còn chơi 'đố em' nữa. Đúng là mệt Tư thiệt!

    ReplyDelete
  23. thiếu nữ miền đông4/08/2012

    khà khà...ai đó biết mình "yêu" văn chương Tư zị ta? mình "giấu" gần chết mừ....

    ReplyDelete
  24. Hỉ hỉ ... Phong cách mới lạ à nha ! Viết mà như trò chuyện giữa các nhân vật, thiệt là lạ !

    ReplyDelete
  25. Truyện này thiệt là hay quá. Đọc nghe cứ xa, cứ gần.Cảm ơn chị.

    ReplyDelete
  26. Jnguyenvan4/11/2012

    Tháng Tư về, làm tôi chợt nhớ bài " Tháng Tư " mà NNT viết vào dịp này năm trước. Tôi thích bài này - nhẹ nhàng mà day dứt.

    ReplyDelete
  27. Anonymous4/11/2012

    Rất mê Tư nên phải đắn đo mãi mới dám mượn lời của Lafontaine (có cải biên)để nhắc Tư vậy: "Nothing is as dangerous as an ignorant fan; a wise critic is to be preferred."
    Hy vọng không nghe Tư cười khẩy.......

    ReplyDelete
  28. Truyện lạ, như cuộc trò chuyện hay bàn bạc giữa những người cùng một ê kíp, cùng các bạn đồng nghiệp về một câu chuyện về một đám cưới quê, tình tiết, chi tiết thì đầy đủ, mà nhiều nhánh rẽ quá lại thành phân vân.
    Câu chuyện tản mạn vì thiếu một cái trục hay những diễn biến khả dĩ bây giờ đời hay truyện cũng có cả rồi. Làm sao cho mới, làm sao cho lạ, mà ko mất chất thiệt là không dễ tí nào.

    ReplyDelete
  29. Anonymous4/12/2012

    Nha van noi lao, nha bao noi them. Cu vay di, suy nghi chi cho met ne!

    ReplyDelete
  30. Anonymous4/12/2012

    Co Tu ngay xua, khi vua lo cho ong Ngoai benh vua viet truyen "Ngon den o tat" lam minh vua cam phuc ve van chuong, vua se chia voi hoan canh. Nay thi Ngon Den da bi chinh Tu thoi tat. Vi sao, vi dau, co le vi $ thoi. Hay vi Tu thay Lam kho hon Noi va Phe binh. Hay reply nhe cuu HDND.

    ReplyDelete
  31. Dat Phuong Nam4/12/2012

    Van nguoi quen, co may nguoi than, khi lia doi co may nguoi dua!!!

    ReplyDelete
  32. thiếu nữ miền đôn4/21/2012

    nói này thiệt hơi kỳ, như thể là fan cuồng...

    nhưng thiệt tình sao thấy ghét mấy cái "còm" kiểu "bắt" Tư phải như cũ, "phải" Cánh Đồng Bất Tận, "phải" Ngọn Đèn Không Tắt, "phải" không thay đổi... tại sao bắt người ta "phải" thế này hay thế kia???

    hay là không theo kịp Tư vậy ta??? 2012 rồi....
    sắp 2013...thế kỷ 21 qua cái vèo bây giờ

    bước nhanh nhanh kẻo bị Tư bỏ lại phía sau...

    ReplyDelete
  33. Đào Mạnh Long4/24/2012

    Chào chị Nguyễn Ngọc Tư, em đọc nhiều truyện của chị, nhưng đọc truyện mới này thấy là lạ, một sự đổi mới về bút pháp nhưng cái giọng văn buồn buồn vẫn đậm chất Nguyễn Ngọc Tư!

    ReplyDelete
  34. :D kết thúc có hậu và đẹp nhất mà e từng được đọc =)) từ câu chuyện này e thay đổi cách nhìn về các câu chuyện của chị em đọc trước đây, thiệt là đã quá kkkkk

    ReplyDelete
  35. Anonymous12/29/2012

    Lâu quá rồi , giờ cầm bút quánh đại một phát cho NNT chết nè. viết hay như thật á.

    ReplyDelete
  36. Anonymous4/04/2013

    Tui chỉ nghe vài nét Tư vẽ chú rể đã sợ quá rồi, trách sao Ngà không biến mất trước giờ rước dâu.

    ReplyDelete