Ở biên giới
Có con thác bị chẻ làm đôi
ngọn
Có dòng sông đi mãi chẳng tới
bờ
núi vói nhìn bóng mình vượt
đường biên
Bà cụ bán hàng rong thẫn thờ nắn
gối,
bên kia sông vẳng tràng ho rũ
rượi,
tiếng trẻ con cười vắt lưng
trời mãi sau chiếc đu rơi
con mèo xám men theo tiếng
gọi tình thiu thiu bờ bắc
thò chân khều bóng
nước lạnh ngấu râu ria
Mặt trời chiều buộc về theo
một phía,
Mình vỗ tay khen cỏ mượt quê
nhà,
Mắt ố vì bụi nước, thấy chiếc
bè trôi trước mặt vợi xa,
Và đâu đó rờn rỡn nòng thép
lạnh
Buộc lời ước vào bức tường
trong suốt
Mong lòng ta vết sẹo thác lại
lành
Mưa tháng Bảy
Những sớm mưa nối vào những
trưa mưa
Dắt dây nhau đi lướt khướt
bao đền chùa khói nhang ướt
rượt
gã giang hồ rạp mình cầu an
cho bà mẹ ở quê,
mẹ rạp mình cầu an cho đám
lúa chìm đồng,
đám lúa cầu an cho những cái
bông vừa tượng
Tượng muôn thuở mỉm cười,
ai nghiêng trời chắt bớt nước
đi ?
người lang thang nhặt đoạn mía
cúng vong
Hau háu mút thanh thao đồng
bãi,
Bầy bướm xám cõng họ về
cánh ngấm nước mưa
lượn quanh đây giọng họ thầm
thì
- người đang sống sao phả mùi
ẩm mốc ?
Người đang thở mà bở như củi
mục.
Bên kia vách, một người say
bỗng khóc
Một bài lạc
Con dế than náu ở khe tường khàn
giọng rằng dưới chân chúng ta từng có một cánh đồng,
giấc mơ ám mùi thuốc súng
khoe khoang họ vẫn không muốn dậy
mảnh gốm nằm vùi trong đất xa
xót những vương triều vĩ đại
Họ đi chậm thế này, làm sao kịp đến ngày mai
một đám rước tung hô vừa đi
khỏi
một đám bôi mặt chính mình để
cãi nhau nhanh chân trờ tới
giẫm nát mộng mơ dưới lao xao
trải bản đồ ra, ta lạc mất
nhà
sau những bận vùi dẫn trong
trang sách,
một hôm về làm quen lại mùi
con
Có lần lời lạc trên môi,
Người kịp nói một lời tử tế,
ở chốn này không có gì chơi
về đi em, mưa ướt hết rồi
p/s : Link dưới đây là bài của Tuấn, giữ lại cho vui, rằng cứ đi sẽ có đường, cứ dấn thân sẽ có bạn, cứ viết rồi cũng có người hiểu mình :), không phải bây giờ thì trăm năm sau vậy :)
Nhà văn khác với người thường ở chổ họ biết cách chơi đùa với con chử. Có nhà thì xếp nó đẹp, nó hào nhoáng. Cũng có nhà xếp nó xù xì mà lại còn không theo thứ tự gì ráo nhưng người đọc lại thích. Có điều với Sông của em mà họ không coi là bát canh gà Thọ Xương là được rồi.
ReplyDeleteBảng lảng mờ nhân ảnh, có vẻ như Sông của em như vậy. Nếu coi đây là tiểu thuyết đầu tay thì Sông đang thu hút người xem. Cho dù ít người hiểu tất cả về nó, như một miếng ruộng hoang cần phải cày xới nhiều. Yếu tố đồng tính bị nhiều người hiểu nhầm và do đó họ bị lạc đường. Hy vọng rằng em không đến nỗi phải trăm năm cô đơn...
Hì hì, anh chưa đọc nó, hay đúng hơn có 1 chút như đứa trẻ được cho miếng bánh ngọt thì làm sao mà để dành cho được. May mà anh dằn được chỉ đọc có khoảng chục trang thôi. Chỉ vì anh đã lên kế hoạch để dành Sông và 4 cuốn mà Danh tặng anh để khi nào thấy nhớ nhà nơi xa xứ sẽ đem ra mà đọc dần. Nghĩ cũng lạ, anh đã đi giáp xứ từ Bắc chí Nam chỉ trừ có Cà Mau là chưa tới, hổng biết trước khi ra đi còn có dịp đến hay không. Một lần nửa cám ơn em về Sông, qua nó anh hiểu thêm về em một chút…
This comment has been removed by the author.
ReplyDeletethiệt là rối beng, phức tạp quá, đọc thơ chị Tư như bị lạc vào mê cung mà quên đem theo cuộn chỉ vàng...
ReplyDeleteThích chùm thơ này,vẫn là nét lặng buồn buồn. Nhất là "Người đang sống sao phả mùi ẩm mốc. Người đang thở mà bở như củi mục". Đọc xong ngứa nghề xin thêm 2 câu:
ReplyDeleteTội cánh đồng vàng, tội giàn thiên lý
Sông ngả màu hơi thở đắng mùa trôi
Chị Nguyễn Ngọc Tư thân mến, em hiện đang viết cho chuyên mục Người tôi từng gặp ( trang văn hóa - xã hội, báo Pháp luật Việt Nam ). Em rất mong có cơ hội được phỏng vấn để viết một bài chân dung về chị. Nếu chị có thời gian rảnh, xin hãy nhắn tin cho em qua email [email protected] Mong sớm nhận được hồi âm của chị. Cảm ơn chị rất nhiều...
ReplyDeleteHic
ReplyDeleteThơ chị Tư giống nhạc Trịnh Công Sơn quá
Nghe thì biết là hay mà không hiểu gì hết
Chị Tư tung hứng câu chữ trong thơ đậm và sâu...
ReplyDeleteBài thơ về thác Bản Giốc - Cao Bằng hay quá chị Tư ơi!!!
Thích! Thích! Rất thích!!!
Có lần lời lạc trên môi,
ReplyDeleteNgười kịp nói một lời tử tế,
ở chốn này không có gì chơi
về đi em, mưa ướt hết rồi ...
Thích khổ thơ này !
Mượn để nói chuyện chơi nhé ?
Chế tạm thế này :
ReplyDeleteCó những lần lời lạc trên môi,
Người chưa kịp nói một lời tử tế,
Ở chốn này không có gì chơi với,
Về đi em, mưa ướt hết ta rồi ...
Con dế than náu ở khe tường khàn giọng rằng dưới chân chúng ta từng có một cánh đồng,
ReplyDeletegiấc mơ ám mùi thuốc súng khoe khoang họ vẫn không muốn dậy
mảnh gốm nằm vùi trong đất xa xót những vương triều vĩ đại
Họ đi chậm thế này, làm sao kịp đến ngày mai
Câu này xúc động quá : "Có con thác bị chẻ làm đôi ngọn"
ReplyDeleteChị Tư làm thơ khác hẳn viết văn . Như 2 người khác . Cảm tưởng cá nhân thôi . Có thể hổng phải dậy . :)
thơ hay giàu cảm xúc
ReplyDelete