Dự kiến máy bay tiếp đất lúc chín giờ, nhưng Tèo dặn em Bầu
mười hai giờ hãy ra đón. Bay hãng Việt nó hay ở chỗ đó, luôn có dự kiến đằng
sau dự kiến và dự kiến. Tèo hồi nhỏ ít ăn muối i ốt, nhưng đi chừng bốn chuyến
bay là rút kinh nghiệm được ngay, máy bay có thể trễ vì đổ dầu nửa chừng thì hết
dầu (do thằng cung cấp nhiên liệu là người của hãng bay đối thủ, tụi nó hay
chơi xấu), hoặc máy bay trên đường về thì gặp bầy chim lạ, phi công khoái quá
rượt theo coi, hoặc vì anh tài xế ngồi trong nhà vệ sinh, xả xong rồi nhưng mải
nhắn tin cho bồ mà quên lái xe bus chở
hành khách ra máy bay… Tóm lại kiểu nào cũng trễ, chưa kể một chị lao công
trong tổ làm sạch máy bay xin nghỉ đi ăn thôi nôi thằng cháu nên tiến độ quét dọn
có lâu hơn dự kiến chừng ba chục phút. Có hề gì, Tèo là Tèo quen rồi, nên lấy
điện thoại ra chơi game, thay vì ngồi đó bực cái mình.
Phẩy tay cho qua cái rột, bởi Tèo nghĩ bay giá rẻ mà. Còn
hơn đi hãng hàng không Hàng Đầu mà vẫn tức anh ách mỗi khi nghe thông báo xin lỗi
trễ một tiếng vì chưa thấy máy bay, hoặc chưa bay được bởi phải chờ một em xinh
đẹp sau khi làm thủ tục và vô phòng chờ ngồi giũa móng tay đã đời thì phát hiện
ra đôi giày không hợp với váy bèn chạy về nhà thay, báo hại mấy trăm con người
ta ngồi è ra chờ. Bữa nào Tèo gặp cảnh đó, tức như là ai bóp cổ. Thôi, bay giá
rẻ cho lành, bất tiện bao nhiêu cũng có thể đổ lên đầu chữ “rẻ”. Tiền nào của nấy.
Phần nữa, Tèo khoái bay giá rẻ bởi nó gần gủi với cái gốc bần
cố nông của mình. Cả mùa hè ngược xuôi bán bưởi, ở phòng chờ cũng như trên máy
bay, Tèo không bị tủi thân bởi những ông com lê cà vạt kéo cái túi hàng hiệu Cu
Xì, Eo Lờ cũng như những chân dài treo váy, mặt tô ngũ sắc, tóc quắn sợi mì,
đeo kính râm Mông Bơ Lăn… Bọn họ không bao giờ lượn lờ chỗ Tèo, sợ mất mặt. Máy
bay Tèo đi, bà con ngồi co hai chân như chạy nước lụt, kẹp xỉa giắt tóc, ngồi
buồn lần lai áo cũng kiếm được mấy hột lúa cắn cóc cóc chơi. Máy bay giá rẻ chở
dân thu nhập thấp, không nông dân thì cũng mấy anh chị công nhân dễ nhận ra bởi
vẻ mặt nhăn nhăn vì nhịn đi vệ sinh lâu ngày (do chủ xưởng bắt làm vậy, chớ ai
mà muốn giữ khư mấy thứ đó trong người). Hành khách toàn dùng bị bàng giỏ đệm,
ba lô Trung Quốc khuyến mãi chất gây ung thư có thể bung dây kéo bất cứ lúc
nào. Có lần cầu thang dẫn lên máy bay ùn tắc vì bị bàng của chị kia bung đáy
báo hại nội y bay tá lả, lúc khác lại kẹt là do hai ông bà cụ đứng dang tay mặt
lim dim đón gió y hệt tư thế của Kẻ lang thang và tiểu thơ Bông Hồng trong phim
Tàu Chìm để…chụp hình. Bữa đó Tèo kẹp nách gói xôi gà nguội ngắt, hai tay bận
xách bưởi nên lên tới chỗ ngồi thì hộp xôi nóng hổi, phát hiện ra nách có thể
hâm xôi. Được cái là hôm nào không có vụ ùn tắc do chụp hình thì xe bus cũng đậu
ì giữa phi trường không thèm mở cửa cho ra vì cầu thang dẫn lên máy bay lắp
chưa xong, vậy là thức ăn đem theo món nào cũng nóng.
Đi một chuyến lạ lẫm đi hai chuyến là Tèo bắt khoái luôn máy
bay giá rẻ. Tèo ưa quá là ưa những âm thanh của nó, sống động như ở nhà mình vậy.
Tụi nhỏ đánh bài tiến lên cãi nhau ỏm tỏi, hay giọng một chị đàn bà rốp rẻng kể
chuyện đi bắt ghen, hay tiếng gãi ghẻ sột soạt của thằng cu ngồi cạnh. Tèo ghiền
quá là ghiền cái mùi máy bay giá rẻ. Mùi xôi gà, khoai lang nướng rưới mở hành,
cơm thịt nướng chan nước mắm tỏi ớt. Có bữa cả khoang máy bay no nê mùi sầu
riêng. Rằm tháng Bảy năm ngoái, Tèo xách hai trái bưởi bay chuyến hai giờ rưỡi
(tất nhiên là vé nó ghi bay mười hai giờ). Lúc thắt dây an toàn thì má ơi, trời
đất thánh thần thiên địa ơi, Tèo nghe mùi mắm ruốc chói lọi chiếu đến từng tế
bào, khiến tóc tai dựng lên trong nỗi thèm thịt chó. Suốt chuyến bay Tèo cứ mụ
mị đi vì mùi mắm thấm đẫm trên bâu áo, trên chân tóc và móng tay, Tèo đảo đi đảo
lại suốt trên máy bay, mà vẫn không phát hiện ra được ai mang lên đây cái mùi nồng
nàn đó, vì nó bão hòa đến chân tơ kẽ tóc của từng hành khách rồi. May mà khi xuống
máy bay, bước vào xe bus, lần theo cái mùi lãng mạn sắp tan đi mất trong nắng
gió phi trường, Tèo phát hiện chủ nhân của nó đang đứng dính bên mình (lại cái
hay của máy bay giá rẻ nữa, xe bus chật đến nỗi nam nữ cứ dính vào nhau). Một
cô nàng trông thật diễm tình với vòng vàng xủng xẻng. Lúc cô nhoẻn cười Tèo
phát hiện ra chút mắm còn giắt răng. Tèo nghe như sét đánh cái rầm.
Bầu, tên cô gái đó giờ là vợ của Tèo, người đang chờ đón chồng
sau chuyến bay (luôn luôn) bão táp. Yêu nhau rồi mới biết vàng kia của Bầu toàn
vàng sịa, đeo để khè hàng xóm chơi. Mất việc ở Sì Thành, Bầu trở về quê, dở cơm
trắng ra hộp, chiên mấy miếng đậu hủ, rưới mắm tôm lên để dành ăn lúc đi đường.
Báo hại cả máy bay nhỏ dãi nhớ thương cầy bảy món, cô tiếp viên chắc nhịn không
nổi, nên trong những thông báo phát trên máy bay, Tèo nghe giọng cô ướt chèm nhẹp.
Bầu ngỏn ngoẻn cười, trời, em mà biết vậy là đã không ăn món có mắm tôm, chỉ mắm
ruốc thôi cho bà con đỡ khổ.
Tèo yêu cái nết thiệt thà của Bầu, và càng yêu càng thấy cảm
tình với máy bay Việt mến yêu. Công chuyện của Tèo là bán bưởi, loại bưởi từ
khi còn bằng trái chanh đã được chích vào một ít chất Taratanda y chang ma túy,
nó nằm vón cục trong đó, rồi bưởi lớn lên Tèo hái đi bán cho huynh đệ Hải Thành
xẻ ra lấy cái lỏi để phê tê mê. Vì vậy mà đi máy bay như cơm bữa, xem máy bay
là nhà và chuyện trễ tràng, hoãn chuyến như cơm phải có nước mắm ăn kèm. Tả như
ông cậu kiêm nhà thơ kiêm bác sỹ chích chó của Tèo, người có lần bay chung một
chuyến và suýt mở cửa phụ máy bay để cho mát, ông bảo ngồi ở đây tao nghe thấm
đẫm mùi đồng bãi quê mình. Hành khách thì chân tình còn tiếp viên nói đớt. Chuyến
bay hôm đó, hãng còn khuyến mãi thêm ba chục phút bay xà quần trên trời chẳng
biết vì lý do gì, chỉ nghe tiếp viên nói có hoạt động quân sự nên phải bay lòng
vòng né không thì nổ tung tóe. Nói vậy thì nghe vậy, Tèo vẫn nghi là ở đường
băng người ta đang sửa ổ voi nên chưa xuống được, hoặc có đàn bò đang sưởi nắng,
hoặc có thằng cha nào cởi truồng nằm đó biểu tình vì sân bay lấy đất của ổng mà
bồi thường không thỏa đáng. Mọi thứ đều có thể xảy ra, trên cái đất Việt mến
yêu này. Tèo thấy hơi lo trong khi bà con ngồi quanh Tèo cứ rú lên sung sướng
vì được bay lâu mà hong phải mất tiền. Thời buổi kinh tế khó khăn, cứ chắt mót
được chút nào sướng chút ấy. Cũng may bữa đó máy bay xuống đất được, về tới
nhà, rúc rích Bầu xong, Tèo phát hiện ra chuyện nàng tắm sạch sẽ trước giờ gặp
mình, có khi không hay bằng cứ để nguyên mùi vị tự nhiên của cơ thể. Mặc dù Bầu
khá mặc cảm phụng phịu nói em tắm rồi nhưng tại máy bay xuống trễ xa dự kiến
(đã có trừ hao) quá.
(viết cho báo Tuổi Trẻ Hehehe)
...vì đọc sẽ mắc cười =))
Ôi những cái mùi, thương mà lận đận!!
ReplyDeleteP/s: đừng nghe theo Cảnh báo, truyện này ..., đọc thì biết :)
ReplyDeletetui đang bùn gần chít, năm hít, tít tới..lương tháng 13 chưa thấy đâu, thấy cảnh báo ai đang bùn đừng đọc, tui nghĩ phen này...đọc cái "tình mái bai" này để chít ngắt lun cho rùi...dè đâu...té ghế!!
ReplyDeletecái BUỒN cái VUI của TƯ dạo này nó ngược ngược ngang ngang....nhân tình thế thái....
tui đang bùn gần chít, năm hít, tít tới mà lương tháng 13 chưa thấy đâu, nghe cảnh báo ai bùn đừng đọc, tui nghĩ phen này đọc cái "tình mái bai..." để chít ngắt lun cho rùi....dè đâu ...té ghế !!
ReplyDeletedạo này cái BUỒN cái VUI của TƯ nó hổng bình thường...nó ngược ngược...ngang ngang...nhân tình thế thái...ái ái ái
Tính cho mình buồn(cười xong buồn)mà mình không buồn vì mình buồn xong cười, ờ.
ReplyDeleteCái tềnh iu này thế mà cũng thi vị thựt
ReplyDeleteHehehe mới đọc xong Xe Miền Tây, đọc cái này thấy đúng là máy bay lắm lúc còn dui hơn xe đò!
ReplyDelete"Tèo nghe mùi mắm ruốc chói lọi chiếu đến từng tế bào, khiến tóc tai dựng lên trong nỗi thèm thịt chó" (?!?)... ngộ ha! Thịt chó ăn với mắm ruốc.
ReplyDelete"Bầu trở về quê, dở cơm trắng ra hộp, chiên mấy miếng đậu hủ, rưới mắm tôm lên để dành ăn lúc đi đường. Báo hại cả máy bay nhỏ dãi nhớ thương cầy bảy món"... vậy mà anh tèo ngửi thành mùi mắm ruốc, chắc ảnh bị bệnh hội chứng rối loạn khứu giác.
"em mà biết vậy là đã không ăn món có mắm tôm, chỉ mắm ruốc thôi cho bà con đỡ khổ" ... đọc thêm đoạn này là hết hiểu luôn kakaka bó tay chị Tư!!!
Vui quá chị ơi! Em sắp lên xe về quê mà đọc được bài này của chị thấy đường xa gần lại.
ReplyDeleteĐọc bài này của Tư mà thấy vui quá! Vẫn là giọng văn giản dị ấy mà lại khiến mọi người "Yêu lắm cơ" ^^
DeleteNguyễn Ngọc Tư ơi. Sao mà bài chị viết hay đến thế, sâu sắc thật đấy. Đọc xong cười trước, buồn sau. Cách viết thật tinh tế.
ReplyDeleteThis comment has been removed by the author.
ReplyDeleteChi ơi, cho e mươn bài nay de quang cáo nha. Khách e toàn mua ve giá rẻ nhưng đi ve thì quăng cho e cái còm-pơ-lăng. E mượn nha, chừng nao bán dc ve e tra tiên bản quyen hen.
ReplyDeleteHehehe... đau bụng quá!... hahaha...
ReplyDeletecười mà đau lòng :)
ReplyDeleteVui dữ
ReplyDelete