Tro tàn rực rỡ
Truyện ngắn : Tui
Lúc đó nửa
đêm rồi, lửa cao ngọn lắm. Cao hơn đọt dừa. Tàn đóm tán loạn mỗi khi gió thổi
qua quăng quật đống lửa. Mấy cây trúc ven vách chịu nóng không nổi, vặn xoắn lại
trước khi nổ như pháo chuột. Lần này nhà không lợp ngói nên không nghe ngói nổ,
lửa cháy coi bộ êm đềm. Không giống như cây rơm trước sân cháy bạo phát bạo
tàn, nhà của Tam và Nhàn cháy rất lâu, ánh sáng của nó rọi xa đến tận từng nóc
nhà của xóm Thơm Rơm.
“Cô lại bỏ
chị em con Tí để chạy lại đó ? Đã nói rồi, hay ho gì mà nửa đêm lặn lội…”, chồng
càu nhàu trong tiếng võng đưa kèn kẹt. Em ấn mạnh thớt gỗ trên vào trái chuối,
hai bả vai ê ẩm. Hôm nay chắc lại mưa chiều, mớ chuối ép phơi không đặng nắng,
thâm xịt lại dưới bóng mây cụm ba cụm bảy. Mùi mật chuối đặc sệt trong sân, đầu
mũi em như ướt đẫm đường.
- Ông Tam đốt
nhà phải đến năm lần rồi – Em nhẩm tính
bằng mấy ngón tay đen kịt mủ chuối.
- Thì lần
nào cũng như lần nấy, mắc gì phải coi.
Không phải, chồng
chưa từng nhìn thấy một đám cháy nào nên chẳng biết mỗi đống lửa mang một mùi
khác nhau. Mùi những con mối cánh bén lửa, mùi lá mục, hay mùi nhựa khét xộc ra
từ tấm bạt xóc nóc nhà và những sợi dây câu. Em phân biệt được đám cháy nào có
mùi những con chuột bị nướng trui trên mái ngói, hay những cái trứng kiến quá lửa,
đám cháy nào lẫn khuất mùi cơm sôi do Nhàn đang bắc nồi cơm lên bếp thì đằng
trước Tam rê quẹt gas vào mái lá… Em có thể nhớ mồn một những lần nhà Nhàn
cháy, nhớ bao lâu thì đám cháy rụi đi. Và tàn tro của chúng cũng khác nhau, ít
dần ít dần, có khi gom lại không đầy hai thúng. Đám cháy đầu, nhà Nhàn còn trơ
được bộ cột cái cháy xém và những mảnh ngói vỡ ám khói. Ngôi nhà tương đối khang
trang đó, là quà ra riêng hai bên sui gia góp lại. Sau này, lửa nhấm nháp đến
trơ ra nền đất rám mặt, vì nhà của vợ chồng Nhàn ngày càng tạm bợ. Nhàn cười, nói
với em, “trước sau gì anh Tam cũng đốt, làm tử tế chi uổng công. Tụi này cũng
đâu có khá giả gì”. Và cái tối vừa rồi, thứ dào dạt tan đi trong lửa, chỉ là
cái chòi cột cặm, không hơn.
- Nhưng nó
cháy lâu lắm, lâu nhất từ trước tới giờ.
Em nói, khi hai
bả vai đau nhừ nhẫm lại gồng lên lần nữa. Trái chuối bẹt ra như một bàn tay
xòe. Nghe cái mùi tóc hơi tanh cá và khét nắng của chồng phảng phất ở lưng. Mai
chồng đi, mùi ấy còn vướng vất lại trên võng đến cả tuần, hành hạ em tới ổ.
Em thường kể
lại mấy vụ cháy Tam gây ra, vì chồng không bao giờ chạy đến đó, kể cả lúc ghe
biển vào bờ và chồng về thăm nhà. Tỉnh rụi và dửng dưng, như vợ chồng Nhàn chưa
bao giờ là xóm giềng, bè bạn. Dù vậy, em lại nghĩ là chồng muốn biết chuyện Nhàn
làm gì sau mỗi bận nhà cửa hóa tro than.
- Chị Nhàn
không khóc đâu, tỉnh bơ luôn…
Bới tàn tích
ra chỉ mấy cái nồi cà ràng còn nguyên vẹn, chị đi dài xóm xin gạo, mót mớ củi
ngoài sân nấu cơm. Ăn cái đã, rồi sống tiếp. Tam không bao giờ ăn cùng, anh
không đói. No nê thỏa thuê, bụng căng đầy lửa, anh ngủ đến cả ngày sau. Nằm vạ
vật bất cứ chỗ nào.
Nhàn không bao
giờ xin gạo ở nhà em, nhưng có lần hỏi mua ít lá dừa nước. Em bảo tụi mình với
nhau mà bán chác gì, em cho, có mấy cây so đũa bên hè, chị đốn luôn đi. Nhàn nhặt
nhạnh, kết lại cái tổ đủ hai vợ chồng chị chui ra chui vào. Nhìn chị kéo mớ lá
về, đuôi lá quét lên cỏ một vệt ướt đẫm, em không làm sao nhịn được việc nghĩ đến
kết cuộc của chúng : một đống tro than. Ý nghĩ ấy nếu biến thành lời người ta sẽ
cho em là đứa ăn nói xui xẻo, trù ếm. Nhưng ở cái xóm Thơm Rơm này, ai mà không
biết Tam say xỉn suốt ngày, và những lúc ấy anh ta hay lên cơn tủi thân. Chỉ vì
Nhàn mệt quá ngủ quên không ngồi chờ bên cửa, chỉ vì con chó hàng xóm sủa dữ
quá, và Tam nghĩ “nó khinh ta”, hay vì cái rễ cây me tây gồ lên khỏi mặt đường làm
anh ta vấp té.
- Phải khóc
được thì tôi đâu có đốt nhà. Tam phân trần, mặt hiền queo xẻn lẻn.
Má Tam bảo
Nhàn bỏ thằng trời đánh phứt cho rồi. Bây muốn ở vậy thì ở với má, bằng không lấy
chồng khác má cũng cúng heo ăn mừng. Chị kêu trời đất, con mà bỏ ai cất nhà cho
ảnh đốt, lỡ đốt nhà hàng xóm, kỳ lắm. Bà già đó thở hắt ra, điệu bộ của ông thầy
lang đứng trước con bệnh không thuốc chữa, sau khi dỗ dành chúng tôi đã cố gắng
hết sức. Từ phát hiện ra chồng có thể tủi thân chỉ vì cọng cỏ, ngọn gió chướng,
tiếng chim kêu nước… Nhàn mang gởi những thứ chị nghĩ là cần thiết, để lúc lửa
bén nóc nhà chị chỉ cần vơ lấy cái kẹp tóc, rồi lách mình khỏi đám cháy sắp
bùng lên, chị kiếm một chỗ ngồi nhìn Tam.
Nhưng trong
mắt Tam chỉ có đám cháy rực rỡ. Không có Nhàn. Như mọi đàn ông ở cái xó quê
này, họ thường không còn nhìn thấy vợ mình chỉ sau đám cưới vài ba tháng, nhiều
lắm là vài ba năm. Có khi đứng, khi quỳ, giữ một khoảng cách vừa phải với lửa, Tam
say đắm, tê mê ngắm chúng cho đến khi những cái lưỡi đỏ khát thèm liếm láp đến
mẫu gỗ cuối cùng. Vẻ mặt rạo rực đó là của một con người khác, không còn là thằng
Tam nghèo, chịu nhiều mất mát. Xóm giềng hồi đầu còn xúm lại tát nước cứu nhà,
rồi thấy thằng chồng say sưa đứng ngó mái lá bị lửa ăn rào rào, và con vợ thì đắm
đuối nhìn chồng, cả hai không có vẻ gì xa xót. Bà con nản, “thôi kệ cha cái tụi
mắc đằng dưới, nghèo mạt rệp không lo, đốt nhà coi chơi là sao là sao là sao ?”
Em cũng đến
đám cháy như một người coi hát. Vở tuồng của những con người đổ nát. Hồi con Tí
còn nhỏ, em bồng nó theo, rồi kệ nó ngủ trên tay, em ở đó cho đến khi lửa rụi
tàn. Thứ ánh sáng lộng lẫy đó xáo động em đến cả mấy tháng sau. Em thấy mình
chính là Nhàn kia, một con đàn bà thèm khát được chồng nhìn thấy.
Em, chồng và
Tam, Nhàn cưới nhau cùng năm. Tam và Nhàn cưới trước, hai bảy tháng hai. Em nhớ
vì đêm hai sáu đi đám đãi bạn ở nhà Nhàn về, em và chồng (lúc ấy chưa gọi là chồng)
cùng say, ngọn đuốc trên tay anh lắc lư trên con đường xóm. Rồi tự dưng anh dừng
lại, nhìn em mê dại. Cái nhìn ngây ngất và bừng cháy ngay cả khi anh quăng con
cúi xuống sông. Tàn đóm lịm trong làn nước tối thẫm. Một cách dứt khoát, anh
vùi em vào trong một đống rơm, vùi vào giữa hai đùi em cơn cơn nóng hổi.
Năm đó em mười
bảy tuổi, bốn tháng sau mới biết mình đang mang bầu. Suốt từ cái đêm nằm trên
rơm đến khi bụng em phình ra không cứu vãn được, anh không gặp em. Anh ngoắc
tàu đò ra cửa Gành Hào đi bạn cho ghe biển. Chán ruộng đồng rồi, ra chơi với biển,
anh bảo vậy. Chắc nụi, như một lời thề. Như một cuộc trốn chạy. Một bữa má anh
nhắn tàu đò kêu thằng con về gấp. Về cưới vợ. Bụng con nhỏ chang bang rồi. Chắc
anh mất nhiều thời gian mới nhớ ra con nhỏ mà má nói là em, nhớ ra một đêm tối
trời, say, đuốc chìm trên mặt nước, và mấy cọng rơm cứ cọ vào bẹn nhột ran.
Đám cưới rước
dâu bằng cửa sau, em lủn tủn tròn quay với cái bụng đội áo. Cái khác biệt duy
nhất mà đám cưới mang lại là em chuyển sang nhà chồng sống, phụ mẹ chồng ép chuối
phơi khô, bán cho thương lái. Chồng lại đi biển. Em nối xứ Thơm Rơm vào chồng bằng
những câu chuyện kể, lúc hết con nước, chồng về. Ờ, cái hôm em sanh con Tí,
trăng sáng lắm, nằm trên xuồng ra trạm xá, em cứ nghĩ chắc là đẻ trên xuồng. Con
nhỏ thiệt lì, láu ăn nữa, đem ra là mút tay chóc chóc. Em lo là mẹ lẫn, hôm rồi
lấy dầu lửa nhỏ mắt, gần đui. Chị Nhàn sinh đứa thứ hai hơi khó, em bé chết
lưu. Em đi thăm thấy chị cứ nằm co, kệ sữa ướt đầm đìa áo. Ông Tam dạo này hay
nhậu.
Em kể và kể,
vờ như bâng quơ, chuyện nọ xọ chuyện kia, như nhớ gì nói nấy. Như không phải em
ấp ủ từng đêm trên cái giường trống hoác, những gì nên kể, những gì mà em nghĩ
chồng muốn biết nhất. Chúng làm chồng muốn về nhà, để nghe. Cũng vài ba lần em
hy vọng một vài câu chuyện nào đấy sẽ làm chồng nhìn em ngây say như tối ấy,
cái nhìn mà vì nó em đã không kêu khi lưng trần chìm lút trong tấm thảm rơm. Cả
khi anh nấc lên và đổ sụp xuống da thịt nhễ nhại của em mấy tiếng Nhàn, Nhàn
ơi. Em không kêu, chỉ tự gỡ mấy cọng rơm trên tóc, tự cài cúc áo, và lẳng lặng
về. Ngồi đòng đưa trên cây khế mỗi khi thấy thèm chua, em nhấm nháp cái ánh mắt
nóng rực kia, dù biết vốn cũng không phải vì mình và cho mình. Nhưng có sao
đâu, đêm đó bóng em in mắt anh, trọn vẹn. Ý nghĩ đó làm em không khóc cả khi ba
em bắt nằm dài ra bộ ngựa đánh bằng bất cứ gì ông vớ được trong tay. Lúc ấy bụng
đội lên làm người em không làm sao sát ván, đầu và chân như hai phía của bập
bênh, nhừ nhẫm vì roi vọt.
Nhưng cái
nhìn đó không bao giờ em còn thấy lại. Cả khi em nói anh ơi con Tí lại có em rồi,
đạp mạnh lắm, chắc con trai. Mắt chồng vẫn tối, lạnh, sâu. Sau mỗi chuyến đi biển
chồng về, tiếng võng lại nghiến mòn đêm.
Cho nhà có tiếng người, cho nó giống một gia đình đúng nghĩa, tiếng đàn bà nói
rốp rẻn, đàn ông khạc nhổ và trẻ con cười, em lại kể chuyện, mong lấp đầy khoảng
lặng. Má sưng phổi vừa nằm ở nhà thương huyện cả tuần. Cô giáo chọn con Tí đi
thi viết chữ đẹp cấp xã. Thằng Lanh thì mọc được sáu cái răng. Hôm chị Nhàn vớt
con Hoa dưới mé kinh lên, ông Tam đang gặt. Nghe người ta kêu, ông chạy về đánh
Nhàn lăn ra đất, đạp túi bụi vào bụng chị, xong cứ ôm xác con không chịu buông.
Có hồi em thấy
tuyệt vọng, đó là lúc em không biết nói gì lúc chồng về nằm cuộn trên võng như
chui vào kén. Tẻ nhạt hết sức nói cái xóm Thơm Rơm này, nơi những người đàn ông
ngập trong rượu và mối lo thất mùa rớt giá, con cái ốm đau; nơi những người đàn
bà suốt ngày cắm mặt vá víu những chỗ rách trong nhà. Chị Nhàn ít ra đường, em
không thể tả cho chồng nghe giờ chị ốm hay đen, ăn mặc như xưa hay rách rưới, vẫn
cười hay khóe miệng đìu hiu.
Rồi Tam gây
ra đám cháy đầu tiên. Người ta vẫn nhắc về nó như một sự kiện lớn của xóm Thơm
Rơm, ngay cả khi chiến tranh cũng không thấy cháy lớn như vậy. Cháy trụi. Không
còn gì. Những đám cháy sau này không gây ấn tượng sâu sắc cho họ nữa, nhàm rồi.
Ngọn lửa chỉ khuấy đảo cái đời sống bình lặng và tù đọng của họ được một lần đó
thôi. Chỉ mỗi em quan tâm, mỗi em biết không đám cháy nào giống hệt đám cháy
nào.
Chị Nhàn đi
đâu thấy có cái cây nào cặm cột được đều vác về quăng xuống ao ngâm, biết thể nào
cũng xài tới. Những chi tiết này, chắc em đã kể nhiều lần, cái khó nhất là giữ vẻ
bình thản. Ông Tam vẫn thường lang thang ngoài đường lúc nửa đêm, lè nhè chửi rủa
chiếc xuồng vuột dây trôi mất, chửi đom đóm, chửi rạ rơm vướng chân.
- Nhưng sau
lần cháy này, ông Tam sẽ không đốt nhà nữa.
Em cố giấu nỗi
tiếc nuối với cái ý nghĩ, từ giờ mình chẳng còn vụ nhà cháy để kể. Điều đó có
nghĩa chồng không về nữa, biết đâu. Ngồi kỳ cọ bàn tay đầy sẹo, trong nỗi đau đớn
và nhẹ nhõm, trong cái trưa Thơm Rơm thẳng căng vắng rợn, trong tiếng đập cánh
của những con ong vàng sà xuống hút mật chuối đang tươm ra, với cảm giác cắt
nhát kéo vào sợi dây diều, em nói với người đàn ông cuộn trong kén chi tiết cuối
cùng,
- Nhàn đã
không chạy ra khỏi đống lửa như mọi khi, anh à ! Không biết chị thấy mệt rồi
hay vì nghĩ chỉ ở giữa đám cháy Tam mới nhìn thấy chị.
Trời...
ReplyDeleteBó tay bà Tư. Không biết trong đầu còn chứa đựng quái đản nào nữa, sao nghĩ được cái chuyện đốt nhà rồi không thèm chạy ra.
ReplyDelete:(
ReplyDeleteCó đốt bao nhiêu lần đi nữa thì cũng không đốt hết được phiền muộn trong lòng. Tội nghiệp cho anh Tam ! Đọc truyện của Tư sao nghe buồn quá.
ReplyDeletedài hơn 100 lần
ReplyDeletecao hơn 100 tầng
sâu hơn 100 thước
lâu hơn 100 năm
thì thành ra "Trăm Năm Cô Đơn" của Gabriel García Márque
nhưng cái hơi hướm thì y chang!
Đã biết rằng trước sau gì nó cũng đốt, ta còn mơ xây dựng để làm chi?
ReplyDeleteCảm phục cô Tư lắm, truyện viết hay, đi thẳng vào lòng người, câu này tiếp câu kia, ý này dẫn ý nọ. Thoạt đầu tôi có ý nghĩ: "Ờ, hay là hơi khùng thiệt sao ta!" Nhưng thấm rồi mới thấy cô Tư như trong đầu, trong tâm tư của từng nhân vật, không những nhân vật chính, mà cả Nhàn, Tam, anh chồng. Thật tuyệt vời!
ReplyDeleteTruyện vui muốn chảy nước mắt
ReplyDeleteCũng như mọi lần, tui chỉ đọc, hỏng có khen phò mã tốt áo đâu. Nhưng lần này cô Tư...xí gạt tui (độc giả) nhen. Truyện vậy mà nói là...vui.
ReplyDeletevầy đối zí cổ là vui lắm gòi đó...
ReplyDeletehá há
ReplyDeletehá há
ReplyDeletedạ............vui..............
ReplyDeletevui dễ sợ...:(
ReplyDeleteĐung là văn của Tư.Mỗi câu truyên là 1 khám phá ,luôn làm ng đọc bât ngờ.Tôi rât yêu quí nhà văn này.Mong Tư sang tác nhiêu nhé
ReplyDeleteSao cái kết nó buồn mê mẩn vậy chị, em ko thể nghĩ được rằng chị đã chọn cái kết đau đớn như vậy cho Nhàn đó, buồn thiệt, cuối ngày đọc chuyện này xong hết nghĩ được gì vui rồi
ReplyDeleteTôi nghĩ ít ai hiểu hết được ý cô muốn nói. Cô thật thâm hậu. Tôi mến mộ cô, cô Tư ah.
ReplyDeleteTruyện dzui này cô Tư đăng trên báo TT xuân nè. Người ta đổ tiếng cười lên nguyên tờ báo, vàng ươm như cái bánh xèo, ồn ào và thừa mứa, chỉ cô Tư để chén nước mắt này bên rìa cho người ta chấm, dzị mà nhớ hoài mùi dzị của nó mới phê chứ. Dzui thiệt là dzui luôn.
ReplyDeleteTro tàn rực rỡ! Cái tựa đầy mâu thuẫn. Còn câu chuyện dẫn mình đi trên con đường thong thả, ngọt ngào nhưng mình biết ở một khúc ngoặt nào đó hoặc chẳng có khúc ngoặt nào mình sẽ rơi tọt xuống một vực thẳm, rơi thẳng. Biết vậy mà mình vẫn rơi ở câu cuối. Chới với... Đây đúng là NNT mà mình mê mẩn.
ReplyDeleteCô Nhàn có lẻ còn hạnh phúc hơn "Em", một người con gái rất là Miền Tây của mấy chục năm trước. Bây giờ chắc không còn chuyện như dậy đâu
ReplyDelete
ReplyDeleteTư ơi! Hôm nào có hứng Tư viết 1 lần về mấy cái vụ ra nắng say nắng đi Tư. Chắc em viết đọc đã lăm. Chị muốn đọc 1 câu chuyện với nội dung này do NNT viết lắm. Chị chờ nghe. Cám ơn Tư trước nhé!
Truyện như vậy mà bảo vui cực ><
ReplyDelete