Trên mâm cơm của đám em, anh Hai xuất hiện còn thường xuyên hơn là món trái cây tráng miệng. Công chức nghèo, trái cây đắt đỏ bữa có bữa không, nhưng anh luôn có chuyện để nhắc nhớ, và chân dung đó thường đi kèm một mệnh đề, tuy nghèo mà… Thí dụ như tuy nghèo mà rộng rãi khi anh gom sạch tiền cho bạn bè mượn. Tuy nghèo mà sang khi anh cho thằng con trai đi du học bên malaysia. Tuy nghèo mà đào hoa khi trong hoàn cảnh gà trống nuôi con lại được bạn gái vây quanh ríu rít.
Lúc này, đứa em xa nhà mới hay thêm một mệnh đề nghiệt ngã, tuy nghèo mà đau tim. Có thể trái tim đã cảnh báo nhiều lần chuyện nó không được khỏe, nhưng anh tưởng tim loạn nhịp vì cô áo hồng áo tía, tim co thắt vì thư con gởi về nhắc món tiền có quá nhiều con số, tưởng khó thở vì khói bụi, tưởng lồng ngực đau vì vợ cũ lấy chồng... Giờ bác sỹ tường thuật chính xác lời trái tim muốn nói, nó hư hao đôi ba chỗ. Mổ sẽ hết, nếu không hết thì thay tim luôn, dễ ợt. Nhưng có thể trong khoảng thời gian chờ kiếm đủ tiền và cả tim (nếu cần), thì trái tim đau mệt quá, nghỉ chơi. Và mấy đứa nó sẽ mất anh, mãi mãi đôi chân ra đi đôi giày ở lại.
Không dễ dàng chấp nhận được điều đó. Mấy anh em sống rất tình cảm, dù anh từng là “sát thủ của những thần tượng” khi dọn dẹp sạch thần tượng của một đứa vốn hâm mộ những chính khách nổi tiếng, nhưng anh nói ông V, ông P… đó ham hố quyền lực, độc tài… với lập luận sắc bén không tin không được. Đứa em áo nảo làm đám tang cho thần tượng của mình như đã từng tống tiễn những thần tượng ca sỹ, diễn viên… năm xưa. Anh còn đứa em khác, ai oán gọi anh là “sát thủ hoa hồng”, bởi mỗi cô bạn gái nó gặp anh xong, thì ba ngày sau đòi chia tay “vì thấy anh thua anh Hai xa”
Nhưng giờ anh có là sát thủ gì cũng không quan trọng, với trái tim đau. Và bữa nhậu chiều nay, tin nhắn chiều nay, giọng nói của anh chiều nay, bóng anh qua cửa chiều nay có thể mai ta không còn thấy lại, nghĩ vậy, nên có đứa bật khóc, nước mắt chảy ròng. Riêng đứa đi xa lại choáng váng bởi nó không nhớ gì ở lần gặp anh gần nhất, non một năm trước. Nó không nhớ hôm đó hai anh em nói chuyện gì, tóc của anh hay vẻ mặt anh ra sao, không nhớ áo anh màu gì… Không phải vì trí nhớ nó tồi mà vì nó nghĩ đó chỉ là một cuộc gặp nhỏ trong hàng ngàn cuộc gặp, không quan trọng gì cả, mai mốt nó về lại la cà quán xá với anh. Cả hai đều còn trẻ, lo chi mà lo.
Nhưng ngày mai, có thể là tối nay, trong trận bóng đá giữa đêm, trái tim bị phì đại, hay ứ huyết gì đó đình công mà thành, đứa em xa gần như không còn gì của anh hết. Những đứa đang ở gần anh mà còn hoang mang trước dự cảm mất mát này.
Thấy em ỉu xìu, mếu máo, anh tỉnh bơ nói, tôi về dưới trước rảo một vòng coi quán xá chỗ nào ngon, mai mốt mấy em vừa xuống tới là mình kéo nhau đi tiệc tùng liền. Một đứa phát hiện ra anh mang giấy tờ tùy thân kè kè trong túi, anh cười, đem theo lỡ về bất ngờ có giấy tờ qua hải quan, bên đó biết đâu thủ tục hành chánh còn dữ dội hơn bên này.
Anh xài chữ “về” nhẹ nhỏm như về nhà, về quê. Tim thì cũng đau rồi, đời người cũng bấp bênh rồi, giờ quan trọng là tiêu hóa sự thật đó. Mấy đứa em bắc chước theo anh, tụi nó đem trái tim nhăn nhó của anh ra đùa. Có đứa ra kèo, tuần nào, ngày nào thì tim ngừng đập. Có đứa nói anh ơi anh, em là quen cháu vợ một ông làm quản trang, anh cần ngang mấy mét dài mấy mét em lo cho. Có đứa hỏi anh ơi di chúc nhớ nhắc tên em nghen. Có đứa thấy tin nhắn của anh, nó hỏi lại, ở dưới vẫn cho nhắn tin hả anh, vẫn dùng được số cũ hả anh ?
Đôi lúc thấy vụ đùa cợt này vô duyên quá, mấy đứa áy náy nói, “xin lỗi anh, giỡn như vầy nếu mà anh có mệnh hệ nào, tụi em sẽ ân hận lắm”. Hóa ra lời xin lỗi này lại dẫn đầu danh sách những câu nói vô duyên. Hóa ra không cần nói gì thì anh cũng biết tâm trạng tụi nó, tếu táo chơi để nuốt ngược nỗi cay đắng vào lòng, để anh thấy tụi nó cũng lạc quan, nên mới ngạo nghễ trên cái chết.
Chỉ ánh mắt của đám em nói rằng, tụi nó sợ. Chết vì đau tim thì cũng giống như thụp xuống cột dây giày, hay gục đầu trên bàn vì say… Lúc nào cũng cảm giác đang tiễn nhau đi. Bữa nhậu này có thể là bữa nhậu chia tay. Cú quàng vai này có thể là lần cuối. Tin nhắn này có thể là tin nhắn cuối.
Nói thì hơi vô duyên, nhưng đôi lúc trái tim cũng nên đau, để người ta trân trọng nhau, từng giây từng giây từng giây phút một.
(Bài đăng Kotex Sì Gòn)
Jul 27, 2009
tào lao về trái tim hư hao...
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Cho em xin bai nay ve facebook nha chi. Cam on chi nhieu.
ReplyDelete4 oi,
ReplyDelete4 lam cho bao nhieu trai tim thon thuc vay 4...? :o)
Bai nay cua 4 thay cho bao loi muon noi, noi thay cho bao nguoi vuot len chinh minh....
Thuong cai ti`nh cua 4 qua...
Chuc 4 luon vui.
Bài rất hay đấy Tư ah. Đúng là hơi văn quen thuộc và cảm xúc thường găp ở những bài của Tư. Mẹ của anh cũng đang đau tim, từ lúc biết Mẹ đau tim không giám làm mình làm mẩy nữa, khg dám chọc trời khuấy nước nữa vì sợ Tim của Mẹ cũng bị rung rinh theo...
ReplyDeleteLàm sao mà tiêu hoá được chị ơi!
ReplyDeleteMấy quyển xuất bản gần đây thấy chị Tư vít về thành thị nhiều wá. Thèm đọc những mẩu truyện ngắn như Huệ Lấy Chồng, Dòng nhớ, Lý con sáo sang sông...Để một đứa không gốc gác gì với miền tây cũng yêu thêm chút sông nước nơi ấy...
ReplyDeleteCon thích bài này lắm!
ReplyDeleteEm thich nhat cau cuoi cung chi ah... Đôi khi phải mất đi rồi, người ta mới biết là mình vừa tuột tay đánh rơi hạnh phúc...
ReplyDeleteCho em xin phép copy có reference, chị nhé... Chúc chị và hai bạn nhỏ của chị cùng cả anh bạn lớn nữa, một tuần mới hạnh phúc và thiệt vui nghen :D