Tôi nghĩ, đôi khi vô tình tôi làm má buồn.
Như chiều qua, tôi nói lúc này tóc con bị rụng quá trời, coi trên internet người ta dạy mua thuốc này thuốc này sẽ bớt. Hay hôm kia khi giỡn với nhóc con, phát hiện ra lưỡi nó bị nấm đóng dày, tôi mở máy tính, xong gật gù, trên mạng người ta kêu mua thuốc x thuốc y, hoặc hái lá a, lá b giã lấy nước rơ lưỡi, nhóc sẽ khỏi.
Có lần tôi khoe vài bí quyết nấu ăn, cách chọn gà ngon, má ngạc nhiên, mèn ơi trên mạng có đủ thứ hết trơn hả ? Tôi cười khoái chí, gì cũng có má à, trên trời dưới đất, muốn biết gì cứ gõ vài ba chữ là mạng cho mình biết tuốt. Má nói ngộ quá, cái mạng là cái gì mà hay dữ ta. Giọng má không một chút ngậm ngùi nhưng bỗng dưng tôi nghĩ má ngậm ngùi.
Là vì má đang ở bên tôi, nhưng khi bối rối và ngơ ngác tôi đã không hỏi má. Sống bảy chục năm dài, trải qua bao nhiêu biến cố, má vén khéo đảm đang, chèo chống gia đình nuôi nấng mấy chị em tôi khôn lớn, phải nói là má biết nhiều, rất nhiều. Nhưng tôi không hỏi má, tôi chạy tới internet, gọi “vừng ơi…”, và đôi lúc khoe khoang những kiến thức mà má đã “rành sáu câu” rồi.
Một phần ý nghĩa của mối quan hệ già – trẻ (hay má - con) là cho – nhận, dạy – học… nhưng giá trị đó đang ít nhiều thay đổi. Sự mất mát rất từ tốn không nhận biết ngay được, cho đến khi đủ lớn và sâu, người ta mới giật mình, sực nhớ ra lúc này mình nói bằng ngón tay nhiều hơn bằng miệng, nhìn màn hình máy tính hay điện thoại nhiều hơn nhìn người. Sực nhớ có thể má đã buồn, má sống nhiều nhưng những trải nghiệm mà má đang gìn giữ, tôi không ngó ngàng tới.
Như thể tôi là tôi khác, không phải con bé đen nhẻm hồi lên bảy lên mười, đi vào cuộc đời bằng cánh cửa do má mở, suốt ngày lẽo đẽo theo chân má, để hỏi má ơi cái kia để làm gì, má ơi cái này tại sao... Ngày tôi về nhà chồng, má không dám đi đâu, suốt ngày chờ bên điện thoại, vì tôi hay gọi về hỏi, má ơi kho cá bằng muối hay nước mắm, nấu canh chua bằng me hay bằng giấm, con lỡ làm cơm khét rồi, giờ biết làm sao ?
Hồi đó má ở xa chỗ tôi chừng mười lăm cây số, nhưng má chỉ cách tôi một hồi chuông điện thoại. Băn khoăn chút chút, nghi ngại chút chút, lo lắng chút chút… tôi lại nghĩ tới má. Và má luôn có câu trả lời. Như bà ngoại luôn có câu trả lời cho má. Như bà cố luôn có câu trả lời cho ngoại. Người ta cứ sống vậy, già rót đầy cho trẻ, đi trước dẫn đường cho đi sau, tưởng đâu nối tiếp hoài hoài.
Nhưng khi nền tảng ứng xử giữa người và người lung lay bởi quá nhiều phương tiện hiện đại, tôi cũng buông lơi bàn tay má. Ngụp lặn trong biển thông tin mà tôi tin với chúng, tôi sẽ xử lý tốt mọi tình huống xảy ra với cuộc đời mình. Tôi quên, má không biết nơi lạnh nhất vũ trụ nhưng má có nhiều kinh nghiệm nuôi trẻ con lớn mau. Má không biết cách diệt virus máy tính nhưng bẫy chuột là số một. Má không biết viết blog nhưng nấu ăn rất ngon. Nhưng tôi quên. Má, như những người già khác, đôi lúc nào buồn tênh trong ý nghĩ mình đang sống thừa, tàn lụi không tăm tích.
Tôi còn giữ hình ảnh những người già nước Hàn xa xôi mà tôi đã từng gặp mặt. Những ông bà già buồn rượi, lặng lẽ. Vật vờ như bóng, lắt lay như khói. Anh bạn của tôi nói đất nước anh càng phát triển càng hiện đại thì người già càng cô độc, hai thế hệ già – trẻ hầu như không còn chuyện gì chung để nói với nhau. Khi chụp ảnh những gương mặt sầu muộn đó, tôi luôn nhớ tới má, thầm so sánh và khoái chí vì má gọn gàng lanh lợi hơn họ, má tươi tắn vui vẻ hơn họ, dù má nghèo, thiếu thốn hơn họ.
Nhưng giờ tôi biết má cũng buồn, bởi nhiều lúc tôi bỏ bà một mình ở nơi cũ, thời gian cũ để một mình tôi đi vào thế giới ảo đầy quyến rũ. Không cần nỗi lực lớn nào, không cần với tay cao, cũng có thể hái được trái. Nó sẵn sàng xoa dịu, đưa ra những lời khuyên khi tôi than vãn đầu gối tôi mỏi, con mắt tôi bỗng nhiên mờ, vùng thắt lưng nghe nhói, cái đầu đau...
Riêng trái tim thường chẳng hết đau nếu chỉ nhận được những lời an ủi thao thao, bạn hãy quên bạn hãy vui, phải này phải kia... nên có lần đem trái tim đau lên mạng thở than, chớ hề nhận được cái khăn lau nước mắt. Những lúc đó nhớ má quá …
Không biết, khi tôi đi rất xa và quay lại, thời gian còn cho má bao dung đứng chờ ?!!
(bài đăng Sài Gòn Tiếp Thị Nguyệt san)
Nếp nhà, một câu chuyện nhỏ rất nhỏ trong đời sống thường nhật, và rất thường bị quên lảng. Em còn nhớ tới điều nầy có nghĩa là em đã được mà dạy dỗ rất tốt bằng phương cách của người mẹ Việt, từ lúc còn rất nhỏ tới khi em trưởng thành, và ngay cả khi em đã về nhà chồng. Rất tiếc là hiện nay, có rất nhiều những đứa trẻ khác đã không nhận được lối giáo dục như vậy.Và vì thế cái mà xã hội nhận được là sự tha hóa trong tâm hồn bọn trẻ. Hãy cố dùng những tác phẩm của của mình, để khơi dậy mối quan tâm của họ với con cái của mình em nhé. Những người chỉ biết đến Tiền!
ReplyDeleteÔi thật đúng quá chị Tư ah!
ReplyDeleteEm cũng lâu lâu có cảm giác y như chị, tuy là mẹ em thì trẻ hơn, cũng bắt đầu tiếp cận chút chút với internet, nhưng đôi khi, trong mắt mẹ, em cũng đọc thấy sự cô độc khi bà buông lời "ừ, giờ mẹ già rồi, mẹ không biết mấy cái đó nữa". Cám ơn chị đã nói hộ, để lâu lâu mình còn nhìn lại.
ReplyDeleteEm xin bài này về blog của em nha chị
_Mẹ An Nhiên_
( cần gì hỏi cậu hả con ?)
ReplyDeleteÔng Cậu như bà mẹ .
Cậu cành nông
Tư Vô Tà
Cà Mau Có Một Kỳ Quan
ReplyDeletehttp://truongduynhat.vnweblogs.com/post/1545/181737
Má hết bệnh chưa em?
ReplyDeleteChị Tuyền
4 oi,
ReplyDelete4 giống như Bác sĩ phục hồi chức năng vậy... Đọc xong bài này, chắc nhiều người sẽ phục hồi chức năng "tay, miệng, mắt" ... và trái tim sẽ tìm về đúng nhịp đập của yêu thương.
Chúc 4 luôn hạnh phúc ;0)
Cô ơi ngày mai có vở kịch gì được dựng theo nguyên tác của cô phải không cô? Con biết trễ quá nên chả kịp làm gì nữa! Tội lỗi thật! :(
ReplyDeleteLâu lâu mới thấy Tư pọt một bài, hy vọng đang đầu tư vào một cái gì đó dài hơn. Vừa rồi làm một chục sách của Tư, tặng cho người mình yêu, cả cho người mình ghét, không biết người ta có hiểu không. Sách của Tư, tặng được cho người ghét, liệu Tư có buồn ?
ReplyDeleteHôm nay cõng mẹ đi chơi, ngày mai mẹ phải lên trời...
ReplyDeleteThang đình Bình /Nguyễn Ngọc Tư
ReplyDeletehttp://phongdiep.net/default.asp?action=article&ID=5336
Cô Tư nên ôm cuốn Tự điển Anh Việt/Việt Anh . Biết đâu có ngày cô phải tiếp khách "Loạ ...", bà Maxine Hong tại Hoa kỳ .
"lúc này mình nói bằng ngón tay nhiều hơn bằng miệng, nhìn màn hình máy tính hay điện thoại nhiều hơn nhìn người"
ReplyDelete"nhưng má chỉ cách tôi một hồi chuông điện thoại"
....
em thich 2 doan na`y qua' chi 4....!
Doc xong minh lat dat goi dien ve cho Ma lien, hoi truoc moi tuan 1 lan, sau do 2 tuan, sau do 1 thang va sau do nua so lan goi ve ngay cang thua dan. Cam on Tu, boi vi... cu nghi Ma van con hien dien ben minh rat gan nen hoi tham hay hoi gi do khong can thiet nua. Mua Vu lan nam nay doc bai nay ham y biet bao.
ReplyDeleteTôi cũng vậy, đọc xong là vội vàng gọi điện thoại về cho mẹ tôi ngay. Tôi nhiều khi vì chuyện cơm áo gạo tiền mà quên mất Mẹ mình, nhiều khi cả 2, 3 tháng mới phone về để hỏi thăm Mẹ. Bây giờ sau khi đọc bài này của Tư, tôi tự hứa sẽ thường xuyên thăm hỏi mẹ tôi hàng tháng, nếu có thể là hàng tuần. Mùa Vu lan được đọc bài của Tư thật ý nghĩa và thấm thiá biết bao.Cảm ơn Tư nhiều lắm.
ReplyDeleteCô Tư,
ReplyDeleteTôi vừa xem phim Cải Ơi, Đọc lại 2 truyện ngắn... Cô Tư kỳ thiệt :-) đi sâu vào lòng người bằng chữ, khơi nguồn nước mắt thương yêu... Khai thông dòng nhớ...
Cảm ơn Cô Tư nha
Chúc phúc
Chúc vui
Cô Tư ơi, sao con thấy bài nào của cô cũng thấy buồn buồn vậy, lâu lâu cô mới viết được một bài hay và ngộ nghĩnh, cô ơi, tâm trạng của cô sao hơi giống con vậy.
ReplyDeleteMấy ngày rồi đó cô, con tính để dành nhiều bài coi một thể mà bây giờ chả thấy đâu hết...
ReplyDeleteTư ơi,bỗng dưng muốn khóc !
ReplyDeleteLà người biết đến NNT từ hồi Tư đoạt giải VHT20, giờ công việc, cuộc sống cứ bận rộn và cuốn trôi nên thỉnh thoảng mới đọc lại truyện của Tư - khi thấy nó được đăng trên báo chí. Mà thiệt tình cũng không dám đọc nhiều, vì cứ mỗi lần đọc xong là hai con mắt sưng chùm bụp lên vậy. Mẹ mới mất được hơn nửa năm, tối nay ngồi đọc bài này của Tư, lại khóc - nhớ - tiếc nuối và hối hận!
ReplyDeleteĐọc bài này mình nhớ má mình quá, Tư ơi! Sao nhớ giọng má mừng rơn hồi mình gọi điện về hỏi han này nọ.
ReplyDeleteChắc chắn là luôn luôn có má đứng chờ Tư mà...
HH
Cảm ơn chị Nguyễn Ngọc Tư, chị cho em mang bài này về blog nhe.
ReplyDelete