Bạn bè trăm ngã
Bạn học hồi cấp ba gọi điện, nói chùa nó mới làm trang web, tính nhờ tôi viết giùm lịch sử chùa, dầu gì tôi cũng có tí văn chương nên viết sẽ suông. Tôi nghe mấy chữ “chùa tui…” bần thần quá, hỏi đi hỏi lại phải Th không, phải Th nhà có mấy cửa hàng thuốc tây nổi tiếng ở đây không, nó cười khùng khục trong điện thoại, chớ ai. Cho tôi chắc ăn, nó nhắc thêm vài kỷ niệm hồi còn đi học. Là Th, không ai khác. Bạn tôi.
Mà con nhỏ đi tu hay sao mà liên quan tới chùa chiền, trời ? Tôi trông gặp Th. Bữa Th tới đưa tôi đi gặp sư cô trụ trì chùa, tôi thở phào, nó cũng còn tóc. Th chắc quy y hay sao mà có pháp danh rồi, là Tâm Nghĩa. Ngồi gần sư cô, nó luôn miệng nhắc sư phụ đừng uống cà phê đá, mấy hôm rày sư phụ viêm họng mà, sư phụ uống trà gừng con mới pha nè. Nhìn cái cách Th thông thuộc bếp núc tủ chạn trong chùa, cách nó âu yếm nhìn sư cô, kiểu nó trò chuyện, tôi cảm giác nó coi chốn này hơn cả nhà mình. Tự dưng tôi lo quá, lo mai mốt Th xuống tóc xuất gia luôn.
Điều đó có nghĩa trong đám bạn tôi có người đi tu. Cũng như có người làm công an, chủ tịch phường, quản lý thị trường, viết đơn mướn, chủ vựa cừ tràm, vựa tôm, xã hội đen… Mấy bạn này tôi coi như làm nghề hơi… khác thường nên tôi kể trước, số còn lại cũng dạy học, làm kế toán, làm bưu điện, bán quán cà phê… Có lần tôi dặn thằng bạn làm ở phòng quản lý văn hóa văn nghệ của Sở công an, “ông có theo dõi tui thì giữ khoảng cách chút, chồng tui ghen lắm nghen…”. Nó cười. Nhiều lúc nghĩ nếu tập hợp nhóm bạn bè cũ lại, chắc sẽ như đại hội mặt trận Tổ Quốc, đông đủ thành phần xã hội. Vài đứa làm nghề còn chỏi tông nhau, bạn công an đối chan chát với bạn xã hội đen chuyên đòi nợ mướn, bạn vựa tôm biết đâu đã bị bạn quản lý thị trường hốt mất một mẻ hàng, bạn chủ tịch phường đang điên đầu vì mấy cái đơn kiện coi chừng do bạn viết đơn mướn chấp bút… Xảy ra những chuyện đó, không thể nói rằng tụi nó không thương nhau .
Nhưng cuộc gặp gỡ đó chưa bao giờ xảy ra, chúng tôi hoặc quá bận mưu sinh hoặc tản mác góc biển chân trời, có đứa còn lấy chồng xa nửa vòng trái đất… Thỉnh thoảng gặp lẻ tẻ vài ba đứa, lôi kỹ niệm cũ ra nhắc tới lui, chuyện hiện tại nói vài ba câu thì hết, vì không chung đường, chung môi trường sống. Không khí ngượng ngịu. Nhát gừng. Thời gian đã làm người này không còn giống như trong nỗi nhớ của người kia. Lại thêm nỗi nghề nghiệp tréo ngoe, dù cố tỏ ra phớt lờ chuyện đó, nhưng vẫn phải dè chừng. Tôi mà gặp thằng bạn công an, miệng tôi khen nó đẹp trai, mà trong bụng tôi nghĩ, trời, coi vậy mình đi đâu gặp ai thằng này biết hết, bởi vậy nó cứ nhìn mình cười cười suốt. Ngồi chơi mà nhậu không dám say, nói không hết điều mình nghĩ, thì buồn.
Biết làm sao được, mỗi người đều đã có chọn một lối đi riêng, bạc mặt mưu sinh lúc ngẩng lên thì thấy mình già mất, ký ức bạn bè hồi niên thiếu mờ nhạt, thảng hoặc. Tin bạn thì hiếm hoi, lâu lâu nghe tin đứa này lấy Hàn Quốc, đứa kia bị vợ bỏ đang gà trống nuôi con, thằng tôi thương thầm hồi lớp 7 giờ ba trợn sau một tai nạn giao thông…
Với chút tin ít ỏi đó có khi còn sai, bữa gặp Th tôi hỏi thăm con nó học lớp mấy rồi, Th ngó tôi cười, “kiếm đâu ra con, tui chưa chồng mà…”. Trời đất, vậy mà tôi nhớ tôi từng đi đám cưới của bạn, nhớ bữa đó ngồi chung bàn với thằng bạn giang hồ, nó dặn, mai mốt có mất xe nhớ gọi cho tui, tui sai tụi đàn em đi lấy lại cho, công an kiếm không ra đâu…
Nhưng cái tiệc cưới đó không phải của Th. Sư cô xác nhận là đệ tử Tâm Nghĩa không nói chơi bằng cách trách yêu nó, nói cùng là bạn học với nhau mà giờ bạn đã có chồng con để huề, còn Tâm Nghĩa sao không chịu lấy chồng đi. Tôi nói thầm trong bụng, Th mà ham thế tục như tôi thì sư cô làm gì có một đệ tử chí tình tên Tâm Nghĩa, chiều nào cũng chạy xe máy gần mười cây số để đến chùa nghèo cầu kinh.
Th gần như không vướng víu gì nữa, cho bất cứ cuộc đi nào. Tôi tin vậy. Dù nghĩ con bạn xinh đẹp giàu có của tôi đi tu thì kỳ lạ quá, nhưng đường tôi chọn đi cũng kỳ cục kém gì ?
Chị Tư ơi. Đọc những gì chị viết thấy hay, nhưng sao buồn quá.
ReplyDeleteKhông biết đến bao giờ đọc chị Tư vẫn thấy hay nhưng vui hơn một chút?
Bài này em thấy chị viết xuống tay, chắc hổng đăng báo nên trùm sò, không thèm quăng mấy cục sáng tạo nữa. Vậy thôi!
ReplyDeleteHô hô, bài này hay quá, hay nhất trong mấy cái tạp..... văn của bạn. Hay nhất là câu: "...lôi kỹ niệm cũ ra nhắc tới lui, chuyện hiện tại nói vài ba câu thì hết...". Tuổi tôi cũng xấp xỉ tuổi bạn, nên đôi khi, những gì trải nghiệm chắc cũng gần giống nhau hén? Nhân tình thế thái, đều tuần hoàn hết. Có thằng bạn tâm sự: Lúc nhỏ, hơn thua về chuyện học hành, lớn lên tí nữa, hơn thua về chuyện vợ con, việc làm, khi lưng lưng tuổi, lại hơn thua con tao, con mày... Thế sự xoay vòng. Chúc bạn viết tốt. (Hí hí, tuổi mình xấp xỉ nhau, chắc gọi là bạn được hén).
ReplyDeleteTui thích bài này của Tư. Đúng là bạn bè cũ bây giờ trăm ngã, mỗi người chọn con đường đi khác nhau. Nhiều lúc chỉ liên lạc qua email thôi, forward qua lại những thông tin hay những bài viết hay, vậy mà cũng "đấu" với nhau chỉ vì không cùng quan điểm, không cùng con đường đi, hay như Tư viết trước đây là không đội cùng một loại "mũ", heheh
ReplyDelete(“ông có theo dõi tui thì giữ khoảng cách chút, chồng tui ghen lắm nghen…”. Nó cười)
ReplyDeleteTui cũng cười luôn. Hay quá đi.
Cám ơn nghe.
Ba`i na`y sao gio^'ng ta^m su+. cua? tui qua' ne` tro+`i. Ca'm o+n ba.n Tu+ nhie^`u vi` mo^.t ba`i vie^'t ra^'t hay
ReplyDeleteLâu lâu bay vô blog Tư đọc bài, đọc xong tự nhiên thấy vui vui. Cái bút viết của chị Tư từ đó tới giờ vẫn không thay đổi. Cái giọng cứ ngang ngang, lối viết làm cho người ta cười xong rồi khóc ròng. ^_^
ReplyDeleteVí dụ như lúc tui đọc cái đoạn chị viết "thằng tôi thương thầm hồi lớp 7 giờ ba trợn sau một tai nạn giao thông… " Tui bật cười, vì lâu lắm rồi không gặp 2 chữ "ba trợn", nhưng mà cười xong rồi khóc. Hic ... hồi đó, nhìn nó COOL thế, bây giờ lại vầy, hỏi có xót không.
"Thời gian đã làm người này không còn giống như trong nỗi nhớ của người kia."
Tui thích câu này lắm. Vì tui cũng vậy đó. Thỉnh thoảng gặp lại bạn bè, lại tự hỏi, con nhỏ này là ai đây, hồi đó, nó đâu có như thế.
Uhm ... thấy mình già hồi nào không hay.
Tư à, kể chuyện bạn bè xưa nhiều chuyện buồn nhưng cũng nhiều chuyện vui cười chảy nước mắt đó chớ. Tư thử viết kể chuyện vui đi coi.
ReplyDeleteĐọc có thấy giật gân gì đâu mà để tựa là giật trên cấp 9! Cô Tư biết marketing ghê ta.
ReplyDeleteBiết làm sao được, mỗi người đều đã có chọn một lối đi riêng, bạc mặt mưu sinh lúc ngẩng lên thì thấy mình già mất... hơ! Cái đoạn mưu sinh vẫn đeo đẳng với rất nhiều người, nhưng có người hình như không thể giới hạn được mặc dù đã vượt ngưỡng mưu sinh. Chưa ai hỏi để mần chi, nhưng có hỏi thì câu trả lời cũng không nằm trong sách. Còn cái vụ già, hay chi bằng 2 vợ chồng già bẻ đôi củ khoai, cười lộ rõ hai hàm răng xiêu lạc ... của TƯ. Hai cái mạng già, ăn mỗi bữa láp váp vài ba hột, vậy mà còn nghiêng người che nắng cho nhau. Kể như nếu hai người đó con cái đề huề, còn nhúc nhắc được mà nay đây mai đó, vượt qua được cái lối mòn "Rạch Ổ Ó " xa xôi để khi lẻ bóng khỏi phải vấn vương bụi trần như triết lý nhà Phật thì hay ! Vậy nên khi cắm rễ quá sâu vào một cái gì đó, chúng ta lại quên mất rằng loài người đang cô đơn đến tuyệt vọng. Hữu hạn đến tuyệt vọng. Vậy mà vẫn tham sân si choán đầy không gian. Bắt đầu từ đâu nhỉ ? Hay "Quê hương chúng là hành tinh thứ 3 của ngôi sao số N1, thiên hà số X2, dải ngân hà số Z3 ...." trong sổ Nam Tào ???
ReplyDeletebai viet that buon, hay tuoi vui len ban nhe, cuoc song la fia truoc
ReplyDeleteDù có vui hay có buồn thì vẫn phải sống mà, có điều lâu lâu đọc bài của chị làm cho người ta nhận ra là mình 9ang thấy vui hay thấy buồn thôi...
ReplyDeleteChưa hiểu 3 đoạn cuối...
ReplyDeleteđể đọc lại! :)
Sầu Riêng kể chuyện làm mình nhớ tụi bạn cũ. Xin kể câu chuyện vui vui về bạn cũ của anh Ba H.
ReplyDelete- Nghe nói Anh Ba hồi trước là bạn học ông L. chủ tịch N phải không?
- Thằng L nó hiền, nhưng nó học dở hơn tao" -ý anh Ba muốn nói là mình đâu có thua kém bạn-.
Trời ơi, anh Ba dám kêu người đứng đầu một quốc gia là thằng cho dù anh là giám đốc, hic!.
Tất cả đều ở thời quá khứ, vì anh Ba và ông L đã về hưu hơn chục năm nay rồi. Bạn có làm cao tới đâu thì mình cũng có thể gọi là thằng, là con. Chợt nhớ câu thơ Tây:
Oh maison! Oh chateau, Quel l'âme est sans défaut.
Rất yêu mến nhà văn Nguyễn Ngọc Tư
ReplyDeleteCái cách chị đồng cảm với người bạn gái cũ tinh tế quá! Ai cũng có sự lựa chọn cuộc sống cho riêng mình chị nhỉ?